Vụng Trộm Với Thái [...] – Chương 6

Chương 6-7

Chương 6

Tôi không biết mình đã tạo nghiệt gì, mà lại gặp phải hai em này.

Trước khi đi, bố mẹ tôi còn dặn dò, nhất định không đắc tội với người ta.

Nhưng bố mẹ không cho tôi biết, Thái Tử Gia Bắc Kinh và Nhị hoàng tử Bắc Kinh, nếu nhất định phải đắc tội một người, tôi nên chọn ai.

Một người ánh mắt sắc như dao, một người ánh mắt cầu xin.

Tôi đau đầu như muốn nổ tung.

À đúng rồi, bố mẹ tôi còn , cho dù không có ý với người ta, cũng không thể thẳng. Ít nhất là không thể trước mặt. Vì , tôi hít sâu một hơi, một câu nước đôi.

“Nhị hoàng… Anh Thẩm rất tốt.”

Thẩm Hàm Xuyên lập tức gửi cho tôi một sticker chó con.

“Cảm ơn~”

Dì Thẩm đến híp cả mắt, thần thái vui vẻ gần như giống hệt Phó Lâm Châu.

“Nhìn xem, tôi đã rồi mà. Tôi người rất chuẩn!”

Dừng ở đây là rồi, ai ngờ Thẩm Hàm Xuyên lại lập tức bổ sung một câu: “Vậy tôi và Kiều Hà tiếp một thời gian thử xem.”

Còn tiếp !?

Tôi đối với loại tiết một nữ hai nam này hoàn toàn không có hứng thú.

Tôi gửi cho Thẩm Hàm Xuyên một tin nhắn.

“Anh đang ? Còn tiếp ? Tiếp cái gì? Tiếp như thế nào?”

Thẩm Hàm Xuyên rất bình tĩnh.

“Lừa gạt bọn họ thôi, sau lại không hợp là .”

Các bậc trưởng bối vui vẻ, tôi cũng không thêm gì nữa. Chỉ là ánh mắt Phó Lâm Châu tôi rất chi là không thân thiện, giống như muốn nuốt sống tôi.

Chiếc dĩa của hắn rơi xuống đất.

Hắn nhân cơ hội nhặt dĩa, hung hăng véo mắt cá chân tôi một cái.

Giày cao gót màu đỏ của tôi bị hắn cho tuột khỏi chân.

Tôi cúi người muốn đi giày, hắn lại nhanh hơn tôi một bước, một tay giữ lấy mắt cá chân tôi, một tay đi giày cho tôi, còn không quên hạ thấp giọng với tôi: “Sao lại bất cẩn thế, giày cao gót cũng rớt.”

“Đúng rồi, tay bảo bối bị người ta chạm vào, hơi bẩn rồi.”

“Lát nữa nhớ đi rửa tay đấy.”

Giọng điệu hắn bình tĩnh, không biết vì sao, tôi lại nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi.

Tôi ngoan ngoãn đi rửa tay, dù sao trước khi ăn cũng phải rửa.

Vườn nhà Phó Lâm Châu thật sự rất sang trọng, ngay cả nhà vệ sinh cũng trang trí giống như cung điện.

Trên đầu là đèn chùm pha lê, dưới chân là gạch lát nền bằng đá vân cẩm thạch, khu vực rửa tay, tắm rửa và nhà vệ sinh đều phân chia riêng biệt.

Tôi rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị quay lại phòng ăn, vừa ra khỏi cửa, đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ tay. Phó Lâm Châu kéo tôi vào, ấn tôi trước gương trang điểm.

“Bảo bối, lá gan em lớn lắm.”

“Dám trước mặt tôi mà thân mật với người đàn ông khác, thật sự coi tôi ăn chay à?”

Chương 7

Tôi chưa bao giờ cho rằng Thái Tử Gia Bắc Kinh là người ăn chay. Việc tôi sai lầm nhất, chính là giúp chị bỏ thuốc, chọc giận hắn.

Phó Lâm Châu lạnh tôi.

“Chưa từng ai đúng không?”

“Chưa từng nắm tay con trai đúng không?”

“Kiều Hà, em giỏi dựng hình tượng thật đấy. Tối qua là ai rên cả đêm, còn khen giỏi?”

Tôi cúi đầu, lí nhí : “Trước mặt bố mẹ, ai mà chẳng dựng hình tượng ngoan?”

“Ngoại trừ chị em.”

Rõ ràng, Phó Lâm Châu không muốn nghe tôi giải thích.

“Em trai tôi rất tốt đúng không?”

“Chuẩn bị tiếp một thời gian đúng không?”

“Muốn hưởng hết tiện nghi, em cùng đến đúng không?”

Cứu mạng, hắn hung dữ quá!

Tôi sợ đến mức một câu cũng không dám .

“Kiều Hà, em thật muốn như sao? Ngay cả giải thích cũng không giải thích!”

Phó Lâm Châu tôi với vẻ khó tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y lôi tôi ra ngoài.

“Không diễn với em nữa, bây giờ đến trước mặt bố mẹ em ra chuyện tối qua của chúng ta.”

Tôi sợ đến mức nước mắt giàn giụa, nắm lấy quần áo hắn cầu xin.

“Cầu xin , đừng .”

“Bố mẹ em mà biết em bỏ thuốc , nhất định sẽ đánh gãy chân em.”

“Coi như em nợ một ân , không?”

Phó Lâm Châu lúc này mới buông tay tôi ra. Hắn có chút thô bạo lau nước mắt cho tôi, lau lau một hồi lại hôn lên.

Nụ hôn của Phó Lâm Châu rất điêu luyện, rất nhanh đã khơi dậy mọi giác quan của tôi. Tôi nhất thời không khống chế , một tiếng rên rỉ bật ra, sau đó cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh nào nữa.

Ai ngờ Phó Lâm Châu lại rất vui.

“Bảo bối, gọi thêm một tiếng nữa, không?”

Tôi không chịu gọi, hắn liền tỉ mỉ hôn tôi. Cuối cùng cũng tìm cơ hội, tôi nắm lấy tay áo Phó Lâm Châu, thở hổn hển nhắc nhở hắn: “Em trai còn đang đợi chúng ta ăn cơm.”

Sau một hồi im lặng, Phó Lâm Châu hừ lạnh một tiếng.

“Lúc này rồi, em còn dám nhắc đến nó?”

Sau đó là một trận xoay trời chuyển đất, tôi bị hắn xoay người, ấn trên bàn trang điểm. Phó Lâm Châu nâng mặt tôi lên, bắt tôi thẳng vào trong gương.

“Bảo bối, cho kỹ vào.”

Tôi thấy trong gương nước mắt lưng tròng, bị người ta đè chặt eo hôn, giống như đang bị trừng .

Mãi cho đến khi điện thoại vang lên, dì Thẩm giục, hắn mới buông tôi ra. Môi tôi đỏ mọng, khóe mắt ửng đỏ, chân cũng sắp tê rồi.

Phó Lâm Châu hài lòng .

“Đói chưa? Đi thôi, ăn cơm.”

Dì Thẩm và mọi người đã đợi rất lâu rồi.

Bố tôi nhíu mày hỏi: “Không phải đi rửa tay sao? Sao lâu như mới quay lại?”

Phó Lâm Châu khó có lúc lại tốt bụng giải thích giúp tôi: “Vừa lúc cháu gặp Kiều Hà, liền đưa em ấy quay lại.”

“Nhưng cháu cũng không hay đến vườn, cho nên bị lạc đường.”

Bố tôi không gì nữa.

Lúc ăn cơm, tâm trạng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Thuốc tối qua chắc không kéo dài lâu như đâu nhỉ?

Nhìn Phó Lâm Châu hôm nay vẫn bình thường, cũng không giống như trúng thuốc. Nhưng sao tôi cảm thấy, ánh mắt Phó Lâm Châu tôi tràn đầy xâm lược, toàn là chiếm hữu. Tim tôi đột nhiên đập nhanh không kiểm soát.

Hắn ta sẽ không… thích tôi chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...