Vụng Trộm Với Thái [...] – Chương 10

Chương 10-11

Nhưng ngay sau đó, lời hắn lại khiến tôi giật mình.

“Bảo bối, giải thích một chút?”

Phó Lâm Châu ngữ khí lạnh lùng, còn lạnh hơn cả bàn tay hắn.

Tôi khó hiểu: “Giải thích cái gì?”

“Lúc trước ăn cơm, hôn trong phòng thay đồ, sau khi ăn cơm lại trốn trong phòng với em trai thì thầm.”

“Hôm qua muốn rể, hôm nay lại muốn em dâu.”

“Em có phải quá tham lam rồi không?”

Tôi mờ mịt: “Không có, không muốn em dâu .”

Phó Lâm Châu “hừ” một tiếng, ngón tay vuốt ve cánh tay tôi, khiến tôi run rẩy.

“Không muốn em dâu ? Kiều Hà, em còn mặt mặt ?”

“Lúc ở bể bơi em ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, còn chạy đi trốn trong phòng với em trai thì thầm! Anh sắp bị em chọc điên rồi!”

Phó Lâm Châu càng càng tức giận, trực tiếp giật phăng chăn của tôi ra.

“Thế nào? Nó trẻ hơn , non nớt hơn , em thích nó hơn?”

“Ăn sạch sẽ rồi quay đầu đi tìm người khác! Kiều Hà, em không như !”

Rất kỳ lạ, rõ ràng tôi không thấy biểu cảm của Phó Lâm Châu, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của hắn.

Lông mày nhíu chặt, môi mím lại, đáy mắt chứa đầy tức giận. Giọng của Phó Lâm Châu cũng cao hơn vài phần.

“Kiều Hà, em c.h.ế.t chắc rồi.”

Trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên hàng ngàn cách “chết”.

Tư thế mỗi kiểu đều khác nhau.

Tim tôi “thình thịch” đập loạn, không biết vì sao, trong lúc lo lắng lại có chút mong chờ.

Kết quả giây tiếp theo, có thứ gì đó rơi xuống cổ tôi. Nhẹ nhàng mềm mại, lại mang đến một trận ngứa ngáy. Thứ đó trượt xuống theo cổ tôi, rơi xuống xương quai xanh.

Cả người tôi run rẩy kịch liệt, nhịn rất lâu thật sự không nhịn nổi nữa, “khúc khích” , thở hổn hển.

Phó Lâm Châu không biết từ đâu lấy ra một chiếc lông vũ, mà lại cù tôi.

Cách Thái tử gia trút giận đặc biệt sao?

Vấn đề là tôi rất sợ nhột, vừa trốn vừa .

Miệng thì hì hì, trong lòng thì ai oán.

Lời lúc trước hung dữ như , đến lúc ra tay lại là cù người ta.

“Cầu xin … em thật sự chịu không nổi…”

Tôi túm lấy chăn lăn lộn, Phó Lâm Châu đưa tay túm lấy mắt cá chân tôi, mặc kệ tôi vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông tay.

“Bảo bối biết lỗi chưa?”

“Biết rồi… nhanh dừng tay…”

Lúc Phó Lâm Châu dừng tay, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã chui vào trong chăn của tôi.

Bên trong chăn không gian chật hẹp, hai người dựa sát vào nhau, tiếng hít thở của đối phương trong không gian yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.

Môi Phó Lâm Châu dừng lại cách chóp mũi tôi chưa đầy ba tấc, tôi thậm chí có thể cảm nhận yết hầu hắn đang chuyển .

“Phó Lâm Châu.”

“Hửm?”

Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, tôi ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Phó Lâm Châu không né tránh, cũng không đáp lại. Rất lâu sau, hắn đột nhiên khàn giọng hỏi tôi: “Bảo bối, em có phải cũng thích không?”

“Phó Lâm Châu, “cũng” là sao?”

Phó Lâm Châu nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc với tôi: “Là thích em.”

(Chanh: Nu9 cũng xác nhận cảm rồi nên Chanh đổi ngôi thứ 3, khi nu9 về nam9 là “ ấy-” thay cho “hắn” nhé ạ, còn nam8 vẫn là “ ta”)

Chương 11

Phó Lâm Châu là đàn khóa trên của tôi. Năm tôi học năm nhất, ấy đã là sinh viên năm tư rồi. Lần đầu tiên tôi gặp ấy, là trong một buổi chơi ma sói. Anh ấy bị cùng phòng gọi đến cho đủ người, hoàn toàn không biết chơi board game. 

Không biết có phải ấy đen hay không, mà lần nào rút bài cũng trúng sói. Đã trúng sói rồi lại còn không biết giả sói, lần nào cũng để lộ sơ hở.

Lúc đó tôi không biết ấy là Thái Tử Gia Bắc Kinh, chỉ coi ấy như học bình thường.

Tôi rút trúng phù thủy liền đầu độc ấy, rút trúng thợ săn liền b.ắ.n ấy, rút trúng dân làng cũng vote cho ấy.

Trải nghiệm chơi game của Phó Lâm Châu rất kém.

Tôi hơi ngại, liền thêm WeChat của ấy, lần sau sẽ hẹn chơi tiếp.

Đương nhiên là không có lần sau, Phó Lâm Châu sau đó cũng không xuất hiện trong buổi chơi game nào nữa.

Nhưng thỉnh thoảng ấy sẽ đi ăn cơm cùng cùng phòng và phòng thí nghiệm của chúng tôi, coi như là chúng tôi quen biết nhau. Cũng là lần ăn cơm trước đó, ấy bị chị tôi vừa gặp đã .

Nghe Phó Lâm Châu nhắc lại chuyện này, tôi khó hiểu: “Chẳng lẽ lần đầu tiên chơi ma sói đã thích em rồi?”

Phó Lâm Châu lắc đầu: “Em nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng tối hôm đó về nhà, thấy em đang cho mèo hoang ở tòa ký túc xá ăn. Em ngồi trên bậc thang tòa nhà số 14, vừa gọi nó là “meo meo”, vừa vuốt lông cho nó.”

“Anh còn nhớ đó là một con mèo tam thể, rất xinh đẹp. Em chơi với nó cả tiếng đồng hồ.  Trên bậc thang còn có một ngọn đèn đường, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên người em.”

“Em chơi với nó bao lâu, ở bên cạnh bấy lâu. Hôm đó nghiêng em rất rạng rỡ, cũng rất dịu dàng.”

Tôi có chút kinh ngạc.

“Vậy nên mới thường xuyên đến ăn cơm cùng phòng thí nghiệm của chúng ta, kỳ thật là vì em?”

Phó Lâm Châu nhướng mày: “Nếu không thì là vì cái gì?”

Nguy rồi, tim đập nhanh hơn rồi.

Nhiệt độ trong chăn không ngừng tăng lên.

Anh ấy đột nhiên vùi đầu vào hõm vai tôi, mái tóc mềm mại cọ nhẹ lên má tôi.

“Bảo bối, ở bên , không?”

Máu toàn thân như dồn hết lên não. Tôi nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra lý do gì để từ chối.

Dù sao còn trẻ, đương một chút thì có gì là không thể?

, tôi đưa tay chậm rãi ôm lấy eo thon gọn của .

“Được.”

Phó Lâm Châu ôm tôi đặt lên đùi . Nụ hôn của nóng bỏng, rơi trên mặt, trên tóc tôi. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng gõ cửa vang lên.

“Kiều Hà, mất điện rồi, em ổn chứ?”

Là giọng Thẩm Hàm Xuyên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...