Vụng Trộm Với Thái [...] – Chương 1

Chương 1-4.1

Sau khi giúp chị cho Thái Tử Gia Bắc Kinh uống thuốc xong, chị ấy chạy rồi, còn tôi thì không chạy kịp, bị Thái tử gia một phát ôm chặt.

Hắn cắn vành tai tôi, ngữ khí đầy uy hiếp: “Bảo bối, chắc bé cũng không muốn nhà mình sản đâu nhỉ?”

Ngày hôm sau, tôi nhịn đau nhức toàn thân, lén lút đi gặp đối tượng xem mắt.

Kết quả Thái tử gia ngang nhiên xuất hiện, lạnh tôi: “Hỏa tốc chạy trối c.h.ế.t như , thì ra là vội vàng đi xem mắt với em trai tôi.”

Tôi áy náy không dám ngẩng đầu, lại một lần nữa muốn chạy trốn.

Hắn ta lại xông vào phòng tôi, đặt tôi lên đùi, trên tay lắc lư một chiếc lông vũ.

“Muốn tôi rể của em thì cũng thôi đi, mà còn muốn em dâu tôi.”

“Em xem, nên em như thế nào?”

Chương 1

Phó Lâm Châu dựa vào khung cửa, híp mắt, một tay nắm chặt cổ tay tôi.

“Muốn đi đâu?”

Tôi không thể lùi, bị hắn ép vào góc tường, run rẩy : “Chị em chạy rồi, em đi giúp tóm cổ chị ấy về.”

Chị tôi thầm thương Phó Lâm Châu, đặc biệt chuẩn bị một gói thuốc, dặn dò tôi: “Chờ ta đến, em bỏ vào rượu của Phó Lâm Châu.”

Tôi bán tín bán nghi, hỏi thêm một câu: “Làm gì ạ?”

Chị tôi hạ thấp giọng, thần thần bí bí : “Chị bỏ giá cao mua đấy. Nghe nhốt hai người trong một căn phòng, chờ thuốc phát tác, bọn họ sẽ nhau say đắm.”

Câu chuyện thần kỳ gì thế?

Tôi đưa lại cho chị: “Không phải lừa người IQ thấp sao?”

Chị ấy năn nỉ ầm ĩ mãi, lại xác nhận không có tác dụng phụ, tôi đành bỏ vào rượu của Phó Lâm Châu, thuận tiện lừa hắn vào phòng bao.

Kết quả, chị tôi lại không có trong phòng, chị ấy chuồn rồi!

Càng hoang đường hơn là, chị ấy còn bị lừa, thứ này rõ ràng là thứ hay thấy trong tiệm bán hàng tự 24/24.

Chương 2

Ánh mắt Phó Lâm Châu có chút ươn ướt, cắn một cái vào vành tai tôi. Tôi sờ tay nắm cửa, chậm rãi ấn xuống.

Ngay khi cửa sắp mở, Phó Lâm Châu lấy lưng chắn cửa, đưa tay vuốt ve môi tôi.

“Uống bao nhiêu rượu rồi? Chắc chắn còn ra ngoài bình thường không?”

“Mới có sáu chai, không sao đâu.”

Đứng gần Phó Lâm Châu, gương mặt tuấn tú kia đột nhiên phóng đại trước mắt tôi, mùi hương trên người cũng dễ ngửi lạ thường, tôi cảm thấy cồn có hơi xộc lên đầu.

Không nên ở lâu, tôi dùng sức đẩy cửa, muốn nhanh chóng rời khỏi.

“Muốn đi hả?” Phó Lâm Châu thở dài một tiếng, đầu lưỡi như có như không lướt qua vành tai tôi, “Bảo bối nỡ bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt sao?”

Hắn vừa gọi tôi là gì cơ?

Bảo bối?!

Tôi bị tiếng “bảo bối” gọi đến choáng váng, chột dạ : “Vậy em đi xem chỗ nào bán thuốc giải, mua về cho ?”

Phó Lâm Châu một tay ôm tôi vào lòng, giọng đầy dụ dỗ: “Vậy bảo bối cứ đi đi.”

Nếu chỉ có câu đó, tôi đã đi rồi.

Vậy mà hắn còn bổ sung một câu: “Nếu bảo bối muốn nhà mình sản.”

Đầu óc tôi trong nháy mắt nổ tung, thật muốn cho mình mấy cái tát.

Tôi cũng là bị ma xui quỷ khiến mới giúp chị ra chuyện này, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Thái Tử Gia Bắc Kinh.

Tôi từ từ buông tay khỏi nắm cửa, quay đầu lại khanh khách: “Không muốn sản, em muốn tiểu thư.”

“Cầu xin đồng ý.”

Bờ môi rơi xuống một mảnh tuyết mềm mại, hương rượu thanh mát quấn quanh hơi thở của hai người.

Phó Lâm Châu ấn tôi xuống ghế sofa: “Xem biểu hiện của em.”

Chương 3

Hắn căn bản không phải xem biểu hiện của tôi.

Là đang tự biểu hiện.

Cả ba tiếng đồng hồ, tôi giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả dậy sóng, hết chìm rồi lại nổi.

Lúc mở mắt, trời đã sáng.

Phó Lâm Châu ngủ rất say, rãnh bụng thon gọn, cơ bụng săn chắc khiến tôi hoa cả mắt. Ánh mắt tôi dời lên, rơi xuống cổ hắn, dấu vết điểm điểm ở đó khiến tôi run lên.

Tôi vội vàng mặc quần áo, rón rén rời khỏi hiện trường, gọi điện cho chị .

“Chị, em có chuyện muốn với chị.”

“Kiều Kiều, chị cũng có chuyện muốn , em trước đi.”

Tôi do dự, ngập ngừng lên tiếng: “Cái đó… đêm qua… sau khi chị bỏ đi… em và Phó Lâm Châu… chị hiểu mà đúng không?”

Đầu dây bên kia “oa” một tiếng, nghe đến da đầu tôi tê dại.

“A a a a a Kiều Hà em đỉnh quá đi, đó là Thái Tử Gia Bắc Kinh đó! Sao nào, hai người xác định quan hệ rồi sao?! Ôi đúng rồi, tối qua chị vừa ý một đẹp trai, không thích Phó Lâm Châu nữa, em cứ yên tâm mà tấn công!”

Hóa ra đây là lý do chị ấy bỏ chạy giữa chừng?

“Xác định cái gì, Phó Lâm Châu không gϊếŧ em là may mắn lắm rồi. Hiện tại em chỉ mong đừng gặp lại hắn nữa.”

Chương 4

Tôi về nhà trang điểm, cùng bố mẹ đến vườn Quan Hòa. Gia đình đã sắp xếp cho tôi một đối tượng xem mắt, bố tôi dặn đi dặn lại, đối phương gia thế bối cảnh đều hơn người, bảo tôi nhất định không đắc tội.

Cho dù không vừa ý, ít nhất cũng phải gặp mặt, nể mặt đối phương.

Đến vườn, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ra đón, chào hỏi bố mẹ tôi.

Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy bà ấy có vài phần giống Phó Lâm Châu.

Đi theo bọn họ, đi qua sân bóng rổ, người phụ nữ kia quay sang gọi: “Người đã đến rồi, còn không mau qua đây?”

Có một chàng trai mặc áo phông trắng ôm bóng rổ chạy nhỏ tới, tóc mái lòa xòa trước trán, dây rút trên chiếc quần thể thao màu xám nhẹ nhàng lắc lư.

Tôi hơi sững sờ, dụi dụi mắt, ngẩng đầu về phía ta.

Chuyện gì , hôm nay sao tôi ai cũng thấy giống Phó Lâm Châu?

Anh ta chìa tay về phía tôi: “Bạn học Kiều, chào em. Tôi là Thẩm Hàm Xuyên.”

(Chanh: Bé đã đọc đi đọc lại 3 lần rồi, kh hiểu sao tác giả viết 2 em không cùng họ nữa huhu… Nên mn đọc, hoan hỉ, đừng hỏi tại sao kh giống họ nhé, Chanh chịu á) 

Tôi ngây người bắt tay ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...