Vụng Trộm Với Con [...] – Chương 9

Chương 9-10

09

Quen biết với Lục Ngạn cũng rất kịch tính. Lúc vừa mới lên năm nhất, tôi đã chọn vào một câu lạc bộ. Có một hoạt nguyện vọng, là đến trường học tiểu học giúp đỡ giáo viên. Nói là dạy học nguyện, thật ra chính là tạo hứng thú miễn phí cho học sinh tiểu học sau giờ học văn hóa căng thẳng.

Lúc ấy, tôi phân công đến lớp Lục Ngạn.

Khi đó, hắn mới 12 tuổi. Dáng dấp cũng rất này nọ, khác biệt nhất trong đám bánh bao nhỏ phơi phới, vừa cao lại vừa trắng.

Đối với một chị giáo sinh mới tới, bọn trẻ đều rất tò mò, vây quanh tôi ríu rít không ngừng.

“Chị ơi, đây là cái gì ạ?”

“Chị giáo ơi, ngày mai chị có tới nữa không?”

“Chị xinh đẹp ơi, em có thể ăn một viên kẹo này không ạ?”

Chỉ có hắn là đứng ở một bên, trưng ra cái bộ dáng như một thiếu niên trưởng thành, chằm chằm vào tôi say đắm. 

Lúc chuẩn bị rời đi, hắn liền kéo tay áo tôi. Tôi cũng thuận theo ngồi xổm xuống, hỏi hắn:

“Em có chuyện gì sao?”

Hắn cúi đầu, tựa hồ thẹn thùng. Một lát sau, mới lấy dũng khí:

“Chị tên là gì ạ?”

Tôi cho hắn biết tôi họ Kiều, gọi tôi là chị Kiều hoặc là Kiều đều . Nhưng hắn vẫn kiên trì hỏi tên của tôi.

Tôi với hắn, thật ra tôi tên là Kiều Kiều, hắn như một con ch.ó con vui vẻ vểnh đuôi vểnh lên, mở cuốn sổ ra, trịnh trọng viết tên tôi xuống, còn lấy ra cho tôi xem.

Tôi khen hắn thông minh.

Hắn , chờ hắn trưởng thành, sẽ đến trường học của tôi để tìm tôi. Sau đó, một học của tôi đi tới, hắn đáng , bèn cố ý trêu chọc:

“Tìm chị Kiều của em, cần gì phải chờ em lớn lên gì, cứ kêu bố mẹ em ngày nghỉ đưa em đến luôn không sao.”

Hắn nghe liền thẹn thùng chạy đi.

Học sinh tiểu học, tuổi này thật sự rất đáng . Nhưng cũng nghịch ngợm đến mức khiến người ta đau đầu.

Khác với các cùng lứa, Lục Ngạn, mỗi lần lên lớp đều ngồi thẳng tắp, tích cực giơ tay, sợ vấn đề tôi hỏi không ai trả lời. Khi có người chuyện, hắn còn chủ hỗ trợ duy trì trật tự.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngày cuối cùng của lớp tạo hứng thú, các em học sinh không nỡ xa chúng ta, khóc thành một đoàn.

Hắn cũng giống .

Chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, thừa dịp tôi còn chưa lên xe, nhét một mẩu giấy nhỏ vào tay tôi.

Lên xe, tôi mở ra dưới sự ồn ào của các bè:

【 Kiều Kiều, chờ em trưởng thành, em muốn lấy chị  vợ. 】

Các liền ồ lên. Đứa nhỏ này còn chưa sõi con chữ, còn viết sai, nghĩ cũng thật nhiều.

Tôi yên lặng cất kỹ tờ giấy, cũng không phải thật sự cảm thấy hắn sẽ tới tìm tôi. Mà là cảm thấy, lưu cái kỷ niệm cũng không tệ.

Một ngày của sáu năm sau, là đại hội thể thao bóng rổ của tân sinh viên. Lúc Nặc Nặc kéo tôi đi tham gia náo nhiệt, tôi không nhận ra hắn, hắn nhận ra tôi. Tôi rất nhiều lần còn đối diện với ánh mắt của hắn, khiến hắn rất buồn bực.

Số 3 đó, tại sao mỗi lần vào bóng, đều về phía tôi.

Lúc ấy, thân còn cảm khái: “Cậu số 3 kia thật đẹp trai.

“Đáng tiếc, tám phần đã có người .”

Tôi tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Cô ấy chỉ chỉ vào sân bóng:

“Cậu xem, số 3 kia, mỗi lần vào bóng đều về phía chúng ta. Lần đầu tiên nam sinh vào sân, thường thường thấy thầm mến.”

Tôi như có điều suy nghĩ, thì ra là trùng hợp.

Haiz, suýt chút nữa thì tâm.

Kết quả, trận đấu bóng rổ vừa kết thúc. Hắn liền đi thẳng đến khán đài. Lúc ấy chúng tôi còn mải ăn dưa, thân đánh cược hắn tuyệt đối là muốn thổ lộ. Cho đến khi hắn đứng trước mặt tôi.

“Xin chào, đã lâu không gặp.”

Lúc đó chúng tôi đều cho rằng hắn nhận nhầm người. Kết quả sáng sớm ngày thứ hai, hắn lại cầm hoa xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá của chúng tôi.

“Kiều Kiều, em không nhận lầm người.”

Liên tiếp nửa tháng, tám giờ sáng sớm, hắn đều đúng giờ xuất hiện.

Mãi đến nửa tháng sau, thân liền giới thiệu trai của ấy cho tôi. Sau đó, Lục Ngạn bắt gặp hai chúng tôi hẹn hò.

10

Nửa đêm, cùng phòng của hắn đột nhiên tìm  Wechat tôi thông qua hồ sơ online.

【Xin chào, là học tỷ Kiều Kiều sao?】

【 Em là cùng phòng của Lục Ngạn.

【 Hiện tại trạng thái của cậu ấy có chút không tốt, một mực uống rượu giải sầu, cũng khuyên không nổi, miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên của chị, chị có thể đến đây một chuyến không? 】

Tôi không đi.

Sáng sớm hôm sau, hắn cũng không xuất hiện dưới lầu ký túc xá của chúng tôi.

Không thấy bóng dáng quen thuộc kia, tôi lại cảm thấy có chút mất mát.

Lúc gặp lại, chính là ở phòng thí nghiệm, hắn đến đưa tài liệu cho cha mình. Hắn  thấy tôi, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay đầu muốn đi, liền bị cha mình túm lại:

“Đi chào hỏi chị một chút, không lễ phép.”

Hắn cúi đầu, lần lượt chào hỏi mọi người. Mãi cho đến khi, đến chỗ tôi, hắn do dự trong chốc lát, mới không nguyện ra khỏi miệng:

“Chào học tỷ.”

Hắn không muốn gọi tôi là học tỷ.

Tâm tư rất rõ ràng.

Hắn bị cha mình ép buộc giữ lại  một chút việc, vừa vặn gặp thân của tôi tìm tôi:

“Haiz, cầu cao quá, cậu thực sự không thể cân nhắc trai tớ sao? Anh ấy ấy rất thích cậu đó.”

Hắn vểnh tai lên, im lặng ở một bên nghe lén, khuôn mặt rõ ràng là đã có chút vui vẻ hơn.

Làm xong việc, giáo sư để cho hắn đi, hắn cũng không chịu đi. Khuôn miệng nhỏ ra những lời ngọt muốn chết, cứ nũng nịu đòi ở bên các chị khóa trước, khiến bọn họ thỉnh thoảng ha ha.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...