Tôi chạm cốc với ấy:
“Cái gì cũng không trốn khỏi con mắt của cậu. Tớ muốn chia tay với Lục Ngạn, lần này là nghiêm túc.”
Nghe , ấy liền ngồi thẳng dậy: “Hắn chuyện có lỗi với cậu rồi sao!?”
Tôi khổ một ngụm lớn:
“Hối hận, đương với em trai, quá phí!!! Tớ nghe , Lục Ngạn sắp đi xem mắt. Thật không ngờ, hắn thế mà cũng đã đến tuổi có thể đi xem mắt.”
Bạn thân giành lấy ly rượu trong tay tôi:
“Uống từ từ thôi, không ai giành với cậu. Cứ như đem tặng hắn cho người khác, cậu bằng lòng sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không bằng lòng, đến cuối cùng không thể đi tiếp. Dù sao so với những thanh mai trúc mã kia của Lục Ngạn, tuổi của tớ lại lớn, gia thế cũng kém. Trình độ học vấn là thứ duy nhất tớ có ở nhà bọn họ lại càng không đáng nhắc tới.”
Bạn thân liếc tôi một cái, từ trên xuống dưới càn quét tôi một lần, nắm lấy hai vai của tôi, thẳng vào mắt tôi:
“Bảo bối, tự tin lên đi?”
Sau đó, vỗ một cái vào sau lưng tôi, “Thẳng lưng ưỡn n.g.ự.c ra nào.”
Cô ấy nháy mắt với tôi, tay đặt trước ngực.
“Những thanh mai trúc mã kia, có thể có cái này?”
Rồi lại đưa tay nhéo nhéo mặt của tôi.
“Nhìn da mịn thịt mềm này, đừng mười tám, để tớ đoán, mười sáu cũng chưa đến. Nhìn lại bộ dáng nhỏ con này một chút, chậc chậc chậc, dung mạo còn đẹp hơn cả thần tiên. Xa thì không , chỉ đến mấy thanh niên trong quán chúng ta, người nào cũng bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng chứ đừng đến Lục Ngạn.”
Cô ấy tiện tay gọi tới một soái ca.
“Kiều Kiều của em có đẹp không!?”
Soái ca thẹn thùng gật gật đầu. Bạn thân liền vỗ lên bả vai của tôi: “Tự tin một chút, cậu không kém hơn người khác đâu.”
Uống một nửa, Lục Ngạn gọi điện tới, vừa mở miệng đã : “Bà xã, nhớ em.”
Bạn thân ở bên cạnh che miệng trộm, dùng khẩu hình khoa trương với tôi: 【 Chó con dính người. 】
Tôi cúp điện thoại, quay đầu:
“Nhưng mà Nặc Nặc, đương với em trai của tuổi thật sự rất mệt mỏi. Lần nào tớ cũng giả bộ như không thèm để ý, lại lo lắng, sợ mất đi hắn, tớ thật sự… buồn muốn chết.”
Bạn thân sờ đầu tôi, ôm tôi vào trong ngực:
“Bảo bối, nếu cậu thực sự cảm thấy chuyện với thằng nhóc kia mệt mỏi, hãy chia tay! Kiên quyết không cho chính mình chịu buồn tủi. Trên đời này, con trai có rất nhiều, không người này còn người khác.”
Tôi nhào vào trong lòng thân, nước mắt lập tức vỡ đê:
“Nặc Nặc, tớ thật sự rất mệt mỏi.”
Bạn thân vừa vỗ lưng tôi vừa dỗ tôi, vừa ấn mở ảnh chân dung Lục Ngạn, gọi điện thoại, điên cuồng tấn công:
“Thằng nhóc thối nhà cậu, bắt nạt thân tôi đúng không? Ăn trong nồi trong bát ư? Một xinh đẹp nhà tôi!!! Thằng nhóc thối, cậu tránh xa tôi càng xa càng tốt!”
Bạn thân mắng sướng rồi, quay đầu trấn an tôi:
“Không phải, đến cuối cùng, cậu thích hắn ở điểm quái nào !?”
Tôi lấy ảnh chụp Lục Ngạn ra:
“Lớn lên đẹp mắt, còn có cơ bụng tám múi, người cũng chơi vui. Không phải còn có câu rất hay: Tiền của đàn ông trưởng thành không nhất định cho tiêu hết, em trai có chút khí lực thì chắc chắn sẽ dùng hết ở trên người .”
Bạn thân liếc tôi một cái: “Không có tiền đồ. Trên đời này còn nhiều em trai lắm!
“Cơ bụng hả? Tớ sẽ tìm em trai hơn hắn, cho em trai luyện tập thành sáu múi, chờ này luyện thành, sẽ cho cậu sờ.”
Tôi nghĩ nghĩ gật gật đầu, giơ chén rượu lên:
“Cạn ly, vì cơ bụng! Vì em trai mới!”
Một lát sau, thân đột nhiên liều mạng nháy mắt với tôi. Tôi tưởng rằng có hạt bụi nào bay vào mắt ấy:
“Bảo bối, đôi mắt của cậu bị cát bay vào sao? Có cần tớ thổi giúp cậu một chút không!?”
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo.
Vừa quay đầu, vừa vặn cùng bốn mắt cùng Lục Ngạn nhau. Hắn ta lạnh :
“Kiều Kiều! Em thí nghiệm ở quán bar à?”
Tôi bối rối cầm túi che mặt, cố gắng giả vờ như không quen đến người mà hắn vừa nhắc tới. Lục Ngạn liền đẩy thân của tôi ra, đặt m.ô.n.g chen đến bên cạnh tôi.
Tôi dịch sang trái, hắn lập tức dán sát vào, khuôn mặt lạnh lùng: “Sao? Anh không đủ sức? Còn muốn tìm đàn ông mới?”
Bạn thân vung mạnh cánh tay, một tay xách Lục Ngạn đi:
“Coi tôi là một con gà con sao, còn muốn bắt nạt bảo bối nhà tôi?”
Lục Ngạn trừng mắt ấy, hai người không ai chịu nhường nhịn ai. Cuối cùng Lục Ngạn kéo tôi đi. Bạn thân tôi cũng không chịu nhượng bộ, kéo tay không cho tôi đi: “Bảo bối, đừng đi cùng hắn, ngoan.”
Lục Ngạn kéo tay của tôi:
“Chị —— Chị chọn em… hay là ấy!?”
Tôi đưa mắt qua thân đang đứng bên cạnh, lại quay lại Lục Ngạn một chút. Không biết có phải do uống quá nhiều rượu hay không. Cảm giác đầu muốn nổ tung.
Cuối cùng Lục Ngạn lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Được, chị, là chị không cần em nữa…”
Sáng sớm hôm sau, chờ tôi tỉnh rượu, nhớ tới chuyện tối hôm qua, thầm nghĩ một tiếng, cuối cùng chốt lại là bản thân không đúng, liền gửi tin nhắn cho Lục Ngạn, quả nhiên, đã bị block!
Bạn thấy sao?