15
Trở lại phòng thí nghiệm, đàn chị của tôi lặng lẽ tiến tới: “Có một bí mật, em có muốn nghe hay không.”
Tôi gật gật đầu. Cô ấy thần thần ghét sát vào lỗ tai tôi:
“Giáo sư sắp có con dâu rồi, chính là thằng nhóc thường xuyên đến phòng thí nghiệm chơi kia, nghe gần đây đương.
“Hai ngày nay em không ở đây không biết, cậu ta trông vui vẻ lắm.
“Cũng không biết, kia là thần thánh phương nào, lại có thể hàng phục con trao giáo sư khó tính kia.”
Tôi cố gắng nín , vừa định trả lời.
Học muội liền oạch một cái tới, ôm lấy lưng hai chúng tôi:
“Hai người giấu em thì thầm cái gì chứ.”
Cô ấy thở dài một cái, bộ muốn chúng tôi giải thích.
“Nói mau! Thẳng thắn sẽ khoan hồng! Kháng cự sẽ nghiêm khắc.”
Đàn chị vẫy vẫy tay với ấy: “Lục Ngạn thoát độc thân rồi.”
Nghe , học muội có chút run run, kém chút quỳ xuống dưới chân tôi:
“Học tỷ, thật không phải em ra.”
Tôi ha ha. Đàn chị Đồ Lưu nghe không khỏi thắc mắc.
“Các em đều biết?
“Chỉ mình chị không biết?”
Đàn chị không cam lòng, lại dẫn chúng tôi đến chỗ giáo sư:
“Giáo sư, thầy cũng biết?”
Giáo sư gật đầu: “Ừ.”
Đàn chị nghe liền sụp đổ.
16
Cuối tuần, các học cấp ba tụ tập. Tôi vốn không muốn đi, thế Nặc Nặc , tốt chung của chúng tôi là Cố Tề, hôm nay cũng sẽ đến đây vì đi học ở nước ngoài.
Tôi đồng ý đi.
Ngẫm lại, cũng đã sáu bảy năm không gặp Cố Tề, cũng không biết hiện tại ấy thế nào, sống có tốt hay không.
Nặc Nặc vì lần gặp gỡ này, chuẩn bị không ít tâm tư, còn đặc biệt mua ba bộ trang phục cho thân
Nói là mỗi người một bộ, ấy sẽ gửi cho Cố Tề vào hôm đó.
Chỉ là… Cô ấy cũng chưa từng với tôi, váy ấy mua ngắn như .
Lục Ngạn chỉ thoáng qua, liền bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Chị, đổi một bộ khác, cầu xin!
“Làm ơn…”
Nhưng… Đây là Nặc Nặc đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Cuối cùng, hắn thấy không có cách, bèn đổi chủ ý: “Chị, dẫn đi cùng đi.
“Không , chị quá quý hiếm, không yên lòng.”
Tôi đỡ trán: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.
“Cũng chỉ có tên mù như mới coi em báu vật.”
Hắn tiến lên kéo cánh tay của tôi, nũng :
“Mặc kệ, phải đi.”
Tôi không lay chuyển hắn. Nhìn thiệp mời, hình như là có thể mang người nhà tới, suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được, ngoan một chút.”
Hắn lập tức nhảy dựng lên:
“Được rồi! Anh biết ngay chị nhất mà!”
Kết quả, tới lúc này mới phát hiện. Hình như chỉ có mình tôi dẫn theo trai. Nặc Nặc thấy tôi tới, lập tức kéo tay tôi, ấy liếc Lục Ngạn: “Em cũng tới!?”
Lời này của ấy khiến mọi người ở đây có chút hiểu lầm.
“Thì ra, đây là em trai của Kiều Kiều, dáng dấp còn rất đẹp mắt. Em trai, chào em, là học của chị em.”
Tôi vừa muốn giải thích, Nặc Nặc liền kéo tay của tôi. Còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa đã kêu lên một tiếng bị người ta đẩy ra. Một chân dài, eo nhỏ, khuôn mặt xinh xắn đi đến. Cô ấy đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Lục Ngạn. Tất cả mọi người thấy ấy đều rất nhiệt :
“Hoan nghênh đại mỹ nữ Cố Tề của chúng ta về nước!”
Đây… Là Cố Tề?
Tôi theo tầm mắt của mọi người lại. Cô trước mắt, cảm giác hoàn toàn khác với Cố Tề trong ấn tượng của tôi.
Trong ấn tượng, Cố Tề là mỹ nữ. Nhưng… tuyệt đối không phải mỹ nữ sẹc xy như .
Sau đó, tôi nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, là Nặc Nặc. Cô ấy cúi đầu, trong tay còn nắm chặt váy chuẩn bị đưa cho Cố Tề, màu tím đậm, màu sắc Cố Tề thích nhất trước đó. Cố Tề đã từng , màu tím có vẻ cao quý.
Kỳ thực, Nặc Nặc có chút tức giận. Căn bản ấy không thích hợp mặc màu sắc này, sở dĩ mua cái này, đại khái cũng là vì chiếu cố Cố Tề.
Váy trong tay Nặc Nặc nhăn nhúm, rất rõ ràng đã bị người ta giẫm qua.
Kết hợp với dáng vẻ vừa rồi của Cố Tề, có lẽ tôi cũng có thể đoán đã xảy ra chuyện gì.
Cố Tề xem thường Nặc Nặc.
Tôi đang suy nghĩ nên an ủi Nặc Nặc như thế nào đây. Chỉ nghe thấy bên kia, Lục Ngạn đứng bật dậy vỗ bàn, chỉ vào Cố Tề: “Chị này, xin đừng sờ đùi của tôi nữa.
“Tôi có rồi.”
Cố Tề xùy một tiếng: “Bạn của em? Có tiền không? Có tiền bằng chị sao?
“Em trai, em còn nhỏ, không hiểu chuyện, để chị dạy em.”
Nói xong ta lại muốn nắm tay Lục Ngạn. Lục Ngạn bỗng nhiên hất ra. Cố Tề bị cự tuyệt hai lần, có chút mất mặt, chỉ vào mũi của tôi:
“Kiều Kiều, cậu ấy là em trai của cậu, đúng không?
“Cậu cho cậu ta biết, tôi là ai. Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu .”
Tôi đứng lên, nắm tay Lục Ngạn:
“Thật ngại quá, cậu là ai chúng tôi không quan tâm.
“Cậu quấy rối trai tôi rồi.”
Cố Tề ngẩn ra, có lẽ ta không ngờ Lục Ngạn không phải em trai tôi.
Bạn thấy sao?