11
Ngày phòng thí nghiệm nổ tung, may mắn hắn vẫn còn sống. Ngày đó, không biết là ai trước khi đi đã quên cúp điện.
Tôi thấy phòng thí nghiệm bốc cháy, nhớ tới dụng cụ bên trong, không hề nghĩ ngợi chạy vào. Kết quả, vừa mới bước vào, phòng thí nghiệm liền nổ ầm ầm.
Nếu không phải hắn lao vào kéo tôi ra lại dùng thân mình bảo vệ, sợ là tôi thật sự phải nằm lại chỗ này.
Hắn bị thương, lấy cớ để thêm WeChat của tôi. Từ sau ngày đó, hắn hoàn toàn “dính” lên người tôi.
Các loại nũng, đưa ra cầu.
【 Chị ơi, đau tay quá, muốn xem phim đó!】
…
Cuối cùng tôi cũng biết, thì ra hắn chính là cậu nhóc năm xưa kia.
Thật đúng là có duyên.
12
Mưa dầm thấm lâu, dưới sự kiên trì bền bỉ theo đuổi của Lục Ngạn, phòng tuyến của tôi rốt cuộc tan tác.
Tôi đã đồng ý thử với hắn. Nhưng không thể với bất kỳ ai trong phòng thí nghiệm. Tôi sợ những lời đồn đãi nhảm nhí đó, nước bọt sẽ dìm c.h.ế.t đuối tôi.
Trong phòng thí nghiệm cũng không phải hoàn toàn là người tốt. Vụ nổ lần đó rõ ràng là có người vu oan cho tôi.
Ngày đó, tôi vốn dĩ không định đến phòng thí nghiệm. Nhưng lúc tan học, có người đến thông báo cho tôi, có người bảo tôi về phòng thí nghiệm một chuyến.
Tôi nghĩ có lẽ là thí nghiệm tạm thời có đột gì đó, liền gấp gáp chạy tới, không thể tưởng tượng…
Nếu thật sự là cố ý, để cho người kia biết tôi và Lục Ngạn ở cùng một chỗ, còn không biết sẽ bịa ra lời khó nghe gì.
13
Mặc dù Lục Ngạn không với tôi. Nhưng tôi cũng biết, hắn cũng đang lén lút điều tra chuyện này. Tôi khuyên hắn dừng lại, hắn không .
Không ngờ, thật đúng là điều tra ra .
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi và Lục Ngạn đang chuyện vui vẻ, hắn liền nhận điện thoại rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc sau, tôi luôn mơ hồ cảm thấy có chút không an tâm, gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại cũng không gọi . Tôi đột nhiên nhớ ra, lần trước hắn tâm huyết dâng trào, tìm ra một nơi dành cho nhân rất nhiều người thích.
Lần mò theo địa điểm, trên đường đi, tôi đã gặp hắn.
Hắn toàn thân đẫm m.á.u nằm trong ngõ nhỏ, đã hôn mê. Bác sĩ chậm một bước nữa sẽ nguy hiểm. Sau khi Lục Ngạn tỉnh lại, giao cho chúng tôi một cây bút ghi âm, bảo chúng tôi mau báo cảnh sát bắt Trần Bân.
Nhưng, chờ cảnh sát chạy tới, Trần Bân đã chạy trốn.
Trần Bân là đàn của chúng tôi, tính cách có chút u ám. Bình thường ở trong phòng thí nghiệm cũng không quá để ý tới người khác. Anh ta đã từng đuổi theo tôi. Nhưng vóc dáng của ta thật sự quá thấp, còn không cao bằng tôi. Hơn nữa tính cách của chúng tôi lại không quá thích hợp, tôi liền từ chối ta. Không ngờ ta lại ghi hận trong lòng. Cảm thấy tôi khinh thường ta nên mới không chịu ở cùng với ta, liền nổi lên dã tâm, muốn tạo ra sự việc ngoài ý muốn, c.h.ế.t tôi.
Anh ta vốn cho rằng, chuyện này đã qua. Không ngờ, lại bị Lục Ngạn tra ra chút manh mối. Anh ta vì phòng ngừa sự bại lộ, chủ hẹn Lục Ngạn đi ra, có manh mối cung cấp. Anh ta đ.â.m Lục Ngạn tròn mười hai đao.
Bác sĩ , có một giáo suýt chút nữa đ.â.m vào trái tim, nếu lệch một chút xíu nữa, chính là thần tiên cũng cứu không .
Tôi vô cùng sợ hãi canh giữ bên cạnh Lục Ngạn, một bước cũng không nỡ rời đi, sợ trong nháy mắt, hắn sẽ thật biến mất không thấy.
Sau khi canh giữ ba ngày ba đêm, giáo sư vỗ vỗ bả vai của tôi:
“Trở về nghỉ ngơi một lát đi, ở đây có chúng ta.
“Thằng nhóc này sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Lục Ngạn cũng khuyên tôi trở về:
“Kiều Kiều, ngoan, trở về nghỉ ngơi một lát.
“Nếu không em sẽ đau lòng.”
Mãi cho đến khi Trần Bân bị bắt quy án ở tỉnh lân cận. Trong lòng tôi mới hoàn toàn buông xuống. Sau chuyện này, quan hệ giữa tôi và Lục Ngạn cũng hoàn toàn bị bại lộ.
Hắn hưng phấn với tôi:
“Đao này không uổng công chịu.
“Sớm biết ăn đao là có thể có danh phận…”
Tôi vội vàng che miệng của hắn: “Phi phi phi.”
Hắn sắp bị đâm thành xác ướp rồi, thế mà còn không an ổn.
Nhân lúc cha mẹ hắn về nhà nấu cơm, hắn liền ôm lấy cổ của tôi, muốn hôn hôn. Ánh mắt của hắn chớp chớp:
“Học tỷ, em đói bụng.”
Tôi không hiểu ý hắn, an ủi hắn:
“Không sao đâu, đợi chút nữa, dì sẽ quay lại ngay thôi.”
Hắn bĩu môi: “Ai, không phải trong dạ dày đói.”
Tôi lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng.
“Nhịn một chút đi, đã bị thương thành như , còn nghĩ.”
14
Sau khi xuất viện, Lục Ngạn nhất định phải đưa tôi đến chỗ hắn ở.
Hắn lắc lắc tay của tôi nũng:
“Chị ơi! Thân thể của người ta còn chưa khỏe, cần phải chăm sóc!”
Lục Ngạn có một căn nhà nhỏ rộng 80 mét vuông, ở gần trường học, là hắn tự mình dùng các loại tiền thưởng tích góp từ nhỏ đến lớn mua. Vừa vào cửa, tôi đã hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, dép lê nhân, chén nước nhân, bàn chải đánh răng nhân… Ngay cả bút trên giá sách cũng là nhân.
Tiểu tử này, cũng không biết mưu đồ bao lâu rồi.
Đây tuyệt đối không phải là thứ có thể chuẩn bị tốt trong thời gian ngắn.
Hắn sờ lên đầu:
“Trước đó, khi chưa có lớp học tạo hứng thú, thích một mình đi dạo ngắm cảnh.”
Hắn lại bổ sung.
“Nhưng mà, hiện tại càng thích đi dạo cùng chị hơn!”
Bạn thấy sao?