Đầu năm mới, cún con nhà tôi rất thích update trạng thái.
Một ngày nào đó, giáo sư hỏi tôi:
“Tiểu tử thối nhà tôi gần đây đang đương sao?”
Tôi ấp úng: “Hả? Em chưa nghe bao giờ ạ!”
Giáo sư mà không .
⚠️(Chanh: Tình cảm chị em nên nam9 lúc thì xưng -em, lúc nũng nịu xưng em-chị, -chị nhó. Nói chung là phong ba bão táp không bằng ngữ pháp VN, nên bồ nào cảm thấy xưng hô loạn xì ngậu lên thì kiếm người nhỏ tuổi là cảm nhận nhó, hihi hông có ngừi iu thì ứng tuyển beta cho Chanh nhó iu iu nạ, bộ nì Chanh kh nhận góp ý xưng hô nha)
01
Chạng vạng tối, dưới lầu ký túc xá, tôi bị người nào đó chặn ở góc tường hôn đến cả người mềm nhũn.
“Ừm? Chị nghĩ như không đâu?”
Hắn lại xấu xa truy hỏi.
“Chị ơi, chúng ta đây là đang gì?
“Lén lút… Yêu sao?”
02
Một ngày thí nghiệm kết thúc, giáo sư nghiêm trang gọi tôi đến văn phòng, lén lén lút lút hỏi thăm:
“Em có biết thằng bé Lục Ngạn gần đây có giao lưu, kết với ai không?”
Trước tiên tôi có chút sững sờ, ống nghiệm trên tay suýt chút nữa trượt xuống.
Tôi khẩn trương đến mức năng có chút lộn xộn:
“Không… Không có… Không phải em.”
Chờ một chút, tôi rất nhanh kịp phản ứng. Giáo sư hỏi Lục Ngạn có đương hay không!??? Không phải Lục Ngạn có phải đang đương với tôi hay không!??
Giáo sư khó tính gãi đầu:
“Có thể là do thầy hoa mắt.”
Tôi cúi đầu không dám ông, ha ha:
“Thằng bé nhà thầy cũng lớn rồi, năm… Tuổi tác cũng trưởng thành rồi, hãy để nó tự chủ đi ạ.”
Giáo sư vỗ mạnh bàn một cái:
“Vậy không , thằng bé thối này, ở nhà ăn bát cơm cũng không rửa, sao có thể để nó đi họa cho con quý nhà người ta .”
Tôi sợ tới mức không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại di tinh tinh lên một tiếng.
Lục Ngạn:
【 Bà xã! Hôm nay món tôm hấp mà em thích ăn nhất này! 】
Lục Ngạn đã chụp một bức ảnh chính mình kèm dòng chữ nhớ bà xã.
【 Bà xã, đã ba giây ~
【 Còn không khen sao? 】
【 Thật buồn ~
【 Quên đi, bảo bối ơi! Anh chờ chị dưới lầu ký túc xá nha! 】
Ngay sau có một tin nhắn thoại gửi đến, tôi trượt tay suýt chút nữa thì mở ra. May mà tôi phản ứng nhanh. Tôi sợ tới mức vội vàng nhét điện thoại vào trong túi.
Giáo sư thấy , bèn với tôi:
“Là trai nhỏ của em đang thúc giục em sao? Không có việc gì lớn đâu, em đi đi.”
Mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết tôi đã chuyện với một em trai đẹp trai.
Nhưng, không có ai biết.
Người kia chính là con trai của giáo sư: Lục Ngạn.
Ngay khi tôi sắp bước ra khỏi cánh cửa của phòng thí nghiệm, ông ấy lần nữa gọi tôi lại:
“Không , thầy vẫn có chút lo lắng. Mà, lần trước thầy thấy bóng lưng của trai nhỏ kia của em, luôn cảm thấy hết sức quen thuộc.”
Tôi chột dạ cầm lấy cây chổi:
“Nếu không em vẫn là nên quét dọn phòng thí nghiệm rồi hãy đi.”
Giáo sư năm nay cũng sáu mươi tuổi lại giống như đứa trẻ lớn đầu còn bị hoảng sợ, lập tức bật người nhảy dựng lên. Lấy thế sét đánh không kịp che tai, nhanh chóng cướp cây chổi từ trong tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa:
“Được rồi rồi, đi thôi, đi nhanh đi.”
“Bây giờ thầy thấy em đã có chút gấp gáp rồi.”
“Phòng thí nghiệm lần trước bị em nổ…”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Tôi vội vàng tìm một cái cớ nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại ký túc xá, tôi rút kinh nghiệm xương máu.
Thôi, đau dài không bằng đau ngắn.
Mặc dù Lục Ngạn hắn cao một mét tám…
Mặc dù Lục Ngạn hắn tướng mạo đẹp trai…
Mặc dù Lục Ngạn hắn có cơ bụng tám múi…
…
Nhưng mà, cha hắn là giáo sư khó tính – thầy của tôi nha!
Đoạn nghiệt duyên này đã định trước là không có kết quả. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi quyết định chia tay với Lục Ngạn.
Tôi vừa vuốt xiên thịt, vừa gõ phím:
【 Bảo bối, em thật sự rất khổ sở.
【 Em thật sự rất , một chút cũng không muốn cùng chia xa.
【 Bây giờ em khóc đến mức thở không ra hơi, em muốn ngừng một chút rồi chuyện với . 】
Kỳ thực, là, tôi bị cay xè mũi rồi!!!
“Ông chủ, thêm một chai bia, mau!”
Lục Ngạn: 【…
【 Lại chia tay?
【 Lần này lại là nguyên nhân gì? Hoa em trồng lại c.h.ế.t rồi, hay là hôm nay thời tiết khác thường? 】
Tôi nghĩ nghĩ, gõ xuống:
【 Thật ra, có cảm thấy chúng ta rất giống nhau hay không.
【 Em cảm thấy.
【 Có lẽ, chúng ta năm trăm năm trước là một nhà. 】
Lục Ngạn: 【Đối phương đang nhập…】
…
【??
【 Có bao nhiêu khó khăn?
【 Khổ sở đến mượn rượu giải sầu? 】
Hả? Hắn sẽ không phải cũng ở cái quán nướng này chứ.
Tôi vội vàng quay đầu xung quanh. Sau khi xác nhận hắn không có ở đây, mới tiếp tục gõ xuống:
【 Sao lại thế , em khổ sở đến nỗi một ngày nay, cũng chưa ăn cơm.】
Lục Ngạn:
【 Cách qua màn hình, cũng ngửi thấy mùi đồ nướng của em rồi. 】
Tôi:
【Aiza, cài camera giám sát trên người em? 】
Lục Ngạn:
【 Cái rắm.
【 Anh sợ em thật sự không muốn ăn, bản thân chịu đói, nên đã gọi điện thoại cho ông chủ quán thịt nướng bảo ông ấy đưa đồ ăn cho em.
【 Kết quả ông chủ trực tiếp gửi ảnh tới, em ăn rất ngon.
【 Ông ấy còn , một mình em đã đặt phần ăn của hai người, cho em biết, đừng nên ăn no quá. 】
Bỏ đi, bị phát hiện thì cứ phát hiện đi.
Hôm nay có rượu hôm nay say. Tôi dứt khoát tắt điện thoại luôn, vui vẻ ăn xiên thịt, c.h.ế.t cũng phải quỷ no.
Tôi vuốt cái bụng tròn vo, cảm thấy vui vẻ, chuẩn bị trở về ký túc xá nằm.
Vừa đi đến dưới lầu, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát. Quay đầu lại thấy Lục Ngạn đang lạnh lùng chằm chằm vào tôi.
Tôi nhanh chân bỏ chạy. Nhưng mà chiều cao một mét năm thật sự chạy không nổi so với một mét tám.
Lục Ngạn chặn tôi ở góc tường.
“Giải thích một chút đi.”
Tôi khóc không ra nước mắt.
Bạn thấy sao?