Tiếng Tang Trĩ không lớn, ngữ khí cũng bình tĩnh. Nhưng có lẽ bởi vì nội dung câu chuyện quá dọa người, vì tại đây, như qua một chiếc loa to, truyền thẳng vào tai hai người.
Không gian yên lặng bị vỡ, bầu không khí nháy mắt buông lỏng. Sau đó lại tiến vào một cục diện rối rắm hơn.
Đoàn Gia Hứa mím môi, không chuyện.
Chị kia không hiểu đang nghĩ gì. Là bị trúng tim đen, hay là cảm thấy mối quan hệ này chỉ là một trò , không nhịn nữa, tay cầm điện thoại di dần dần buông xuống.
Tang Trĩ lặng lẽ hướng mắt Đoàn Gia Hứa.
Thật trùng hợp cũng đang quay lại .
Cô lập tức xuống, có tật giật mình đem túi xách sau lưng kéo ra trước ngực, giả vờ lục lọi điện thoại, xem như là đánh lạc hướng ý đi.
Lại qua mấy giây.
Đoan Gia Hứa thu tầm mắt, thuận miệng : “Không sai, tôi đúng là một tên cặn bã.”
“…”
“Mà gần đây, nhiều lịch hẹn quá tôi ứng phó không nổi.” Anh khẽ, khoát khoát tay cầm điện thoại lên, tản mạn : “Nếu muốn gọi hẹn tôi, khả năng tôi phải đánh số lại để sắp xếp lịch.”
Giọng điệu của rất tự nhiên, tựa hồ không cảm thấy có gì không ổn, trên mặt nửa điểm xấu hổ cũng không có. Giống như là đây có vẻ ngoài đẹp trai là đã hơn người một bậc rồi.
Đoàn Gia Hứa ngả ngớn ngẩng đầu lên, hạ lông mày: “Cô có muốn suy nghĩ thử một chút?”
Cô kia hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Không cần.”
“Vậy thật tiếc.” Đoàn Gia Hứa thở dài, tiếc hận : “Nếu không hay là cứ lưu lại phương thức liên lạc? Nói không chừng đổi ý…”
Không chờ hết, chị kia đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, để lại Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đứng đó.
Chờ bóng kia khuất dạng, Đoàn Gia Hứa quay đầu Tang Trĩ ung dung : “Nhóc con, trai gom không đủ 30, sao giờ?”
“…”
Giọng điệu này ôn hòa, bình tĩnh, tựa như đang thật sự muốn hỏi thăm, lại như đang giấu dao.
Tang Trĩ thậm chí cảm thấy còn không bằng phát cáu với mình. Lực sát thương đoán chừng còn không mạnh như thế này.
“Thiếu một người rồi.” Đoàn Gia Hứa , “Tháng này biết sống sao đây?”
“…” Tang Trĩ không dám lời nào, không tự nhiên ho khan hai cái, lưng run lên. Cảm giác khiếp đảm xông đến tận óc.
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh không nữa, an tĩnh đứng đó, dường như chuẩn bị tung ra một chiêu thức có sức nặng nào đó.
Tang Trĩ thật sự sợ hãi, lần này cả lén cũng không dám, chỉ ngoãn ngoãn đứng yên một chỗ. Không cách nào đoán sự việc tiếp theo có thể xảy ra khiến lòng lo lắng, bất an. Cô nuốt một ngụm nước bọt, bất thanh sắc lui về sau một bước.
Cô lấy hết dũng khí, nhanh chóng hô: “Anh à hẹn gặp lại.”. Sau đó đột nhiên co cẳng chạy nhanh về phía trước, giống như lâm đại dịch.
Đoàn Gia Hứa nhướn mày, nhẹ nhàng tóm cánh tay của Tang Trĩ, kéo trở lại bên cạnh.
“Chạy cái gì?”
Còn chưa kịp chạy đã bị bắt . Tang Trĩ đột nhiên ý thức khả năng chạy thoát là bằng 0.
Cô thở hắt ra đầy bức tức. “Đã muộn rồi… Dạo này trời rất nhanh tối.” Tang Trĩ chột da cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Một chút nữa, mẹ em đi về, chưa thấy em về sẽ lo lắng.”
Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu trời: “Đã trễ như ư? Anh trai này sao có thể để em về một mình.”
Tang Trĩ lập tức : “Không có việc gì, nhà ga ngay gần đây, em đi bộ chút là đến. Anh trai à, cũng phải về trường học, giờ về đi thôi, đã muộn rồi. Em không phiền nữa.”
“Huh?” Đoàn Gia Hứa : “Anh trước đây sao không biết em lại quan tâm đến như nhỉ?”
“…” Dù sao cũng chạy không thoát, Tang Trĩ dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, “Anh trai à, đây chỉ là chuyện nhỏ, hà cớ chi phải để trong lòng, lại chẳng tổn thất gì cả.”
Đoàn Gia Hứa lười biếng : “Sao lại không tổn thất.”
Tang Trĩ lý lẽ hùng hồn: “Anh cân nhắc lâu như , không phải bởi vì không muốn cho chị kia số điện thoại, lại không nỡ cự tuyệt người ta. Vừa rồi không phải em giúp sao? Như thế nếu tính toán cẩn thận ra, còn nợ em một lời cảm ơn đó.
Công phu bậy của tiểu nương Tang Trĩ đúng là vô cùng lợi , phải thành trái, trắng thành đen, mí mắt cũng không giật một cái. Đoàn Gia Hứa bé chỉ cao đến ngực mình chằm chằm mấy giây, dường như bên khóe miệng phảng phất nụ không giấu , kéo nhẹ khóe miệng xuống, : “Đi.”
“Nhưng mà, à, cũng giúp em.” Anh cứ như đồng ý, Tang Trĩ trong lòng không nắm chắc, chỉ có thể kiên trì : “Vậy xem như chúng ta hòa nhau.”
“Cái này không thể.” Đoàn Gia Hứa : “Đi thôi, đây sẽ mang thân đến tận cửa để báo đáp.”
“…”
Mấy nhóc con như sợ nhất chính là mấy cụm từ như: “Xui thầy giáo”, “Mời phụ huynh”
Người con trai trước mặt này dùng cả hai tuyệt chiêu này cùng lúc đe dọa , ép Tang Trĩ nóng nảy mà không gì . Tang Trĩ không dám chọc giận , rất uất ức : “Anh tại sao cứ chút là muốn méc bố mẹ em, thật quá ngây thơ rồi.”
Đoàn Gia Hứa đuôi mắt hơi nhếch lên, thản nhiên : “Anh đây không phải tự nhiên hụt mất một , tâm không tốt sao?”
Tang Trĩ phản bác: “Vậy giúp em đến gặp thầy, cũng không phải đến ra mắt.”
“Được, em đi. Ai dạy em mấy cái này?” Đoàn Gia Hứa buồn , “Còn cái gì mà mỗi ngày đổi một , xem trai đây có khác gì con vịt không.”
Tang Trĩ trừng mắt , không hiểu hỏi lại: “Cái này thì liên quan gì đến việc giống vịt?”
“…”
Đột nhiên ý thức bé trước mặt mình chỉ là một nhỏ mới học năm nhất sơ trung.
Đoàn Gia Hứa dừng biểu lộ, gãi gãi mặt, sau đó khoác túi sách, mặt không đổi sắc : “Ý tứ chính là nuôi sủng vật, nuôi vịt, sau đó cho con vịt mỗi ngày đổi một chủ nhân khác nhau.”
Tang Trĩ thuận thế rút tay ra khỏi tay . Cô nghĩ nghĩ, mặc dù cảm thấy lời giải thích này có điểm kì lạ, vẫn giả bộ mình nghe hiểu hết.
“À.”
Túi sách màu lam của cứ thế rơi vào tay .
Đoàn Gia Hứa ước lượng trọng lượng túi sách trong tay, đổi chủ đề: “Túi nhẹ à?”
Hai người đi về hướng nhà ga.
Tang Trĩ: “Không để gì quan trọng trong đó cả?”
Đoàn Gia Hứa: “Sách vở đâu?”
Vẻ mặt Tang Trĩ biến hóa, lề mề : “…không mang.”
“Không mang?” Đoàn Gia Hứa : “ thời gian trên lớp em gì?”
“…”
“Nhóc con, em nghe lời chút đi. Lên lớp ngoan ngoãn nghe giảng, đừng kỷ luật, cố ý đối nghịch cùng thầy giáo nữa, chăm chỉ học tập, hoàn thành tốt vai trò của học sinh.” Nghĩ đến cậu bé trai ở văn phòng lúc nãy, Đoàn Gia Hứa dặn dò thêm: “Còn nữa, nhất định không đương sớm, lớn lên rồi tính, ở độ tuổi này vẫn là nên ngây thơ, vô lo, vô nghĩ, chăm chỉ học hành là tốt nhất.”
Tang Trĩ , qua loa ồ lên một tiếng tỏ vẻ lắng nghe.
Thấy hoàn toàn không nghe lọt tai, Đoàn Gia Hứa dường như lơ đãng bổ sung: “Nếu em còn bị thầy cho gọi phu huynh, chuyện hôm nay giả hai em có thể bị bại lộ, cũng sẽ xong đời. Em cũng không lỡ lấy oán trả ơn đúng không?”
Tang Trĩ: “Lần sau lại tới là …”
Đoàn Gia Hứa không đáp ứng, ý thu lại.
Không biết vì sao, Tang Trĩ có chút sợ nổi giận, cũng vì thế lập tức không có cốt khí bỏ xuống lập trường, gật đầu: “Em đã biết.”
Anh lúc này mới : “Thật ngoan.”
Ngữ khí giống đang ban thưởng cho người khác.
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, thân mật vuốt đầu : “Đi thôi, trai đưa em về nhà.”
Đưa đến dưới lầu. Đoàn Gia Hứa không có ý định đi vào, đem túi sách đưa cho : “Về đi.”
Tang Trĩ gật đầu, ngoan ngoãn : “Cám ơn .”
Đi đến chỗ cửa lớn, Tang Trĩ lấy chìa khóa trong túi ra, chầm chậm mở cửa. Không biết về sau có thể gặp lại không, sau lưng không nghe thấy bước chân dời đi. Cô dừng tác, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại.
Đoàn Gia Hứa vẫn đứng đó, cùng lúc quay lại, bốn mắt chạm nhau.
Giống như bị bắt quả tang, Tang Trĩ mặt nóng bừng, lập tức hô to: “Anh trai hẹn gặp lại.”
Sau đó luống cuống tay chân chạy vào trong nhà.
Nhà vẫn chưa có ai về, phòng trống rỗng.
Tang Trĩ dùng tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng tháo giày, chạy đến ban công, khẽ kéo rèm trộm xuống dưới, Đoàn Gia Hứa đang rời đi, một tay dán bên tai, đoán chừng đang nghe điện thoại.
Qua mấy giây, như ý tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, về phía Tang Trĩ đang đứng.
Tang Trĩ không kịp chuẩn bị, vội vàng luống cuống, như có tật giật mình quay lưng ngồi thụp xuống.
Nhịp tim gia tốc đập nhanh, chực như nảy ra khỏi lồng ngực. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng chột dạ không dám nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dám ra phía ngoài. Đã không còn thấy thân ảnh của Đoàn Gia Hứa nữa.
Tang Trĩ thở hắt ra. Trong lòng không hiểu sao có chút trống rỗng.
Việc lần này không ngờ lại giải quyết thuận lợi như .
Thầy chủ nhiệm không hề phát hiện ra chỗ nào không ổn, ba mẹ cũng không chút nghi ngờ, bởi , Tang Trĩ cũng như chưa từng bị thầy chủ nhiệm gọi lên giáo huấn kèm theo mời phụ huynh. Sự việc chung rất thuận lợi lại giống như mang đến vô vàn di chứng.
Cô bắt đầu không ngừng nhớ tới một người.
Cái cảm có chút chua xót, lại vô cùng ngọt ngào, cứ thế lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong trái tim ngây thơ của một nhỏ.
Tang Trĩ cảm thấy loại cảm này hết sức khó hiểu, cũng không biết tại sao. Cô không dám tâm sự chuyện này cho bất kì ai, cảm thấy có chút xấu hổ, giống như sau một đêm đã trưởng thành, tâm tư thiếu nữ giống như một báu vật riêng, chỉ muốn giữ cho riêng bản thân mình, không muốn chia sẽ với bất kì ai.
Tang Trĩ bắt đầu không tự chủ thường xuyên thất thần.
Tờ giấy trên bàn, quyển nhật kí trong cặp, dần dần lấp đầy bằng một cái tên. Cứ thế hằng ngày, hằng giờ, cái tên kia cứ lặp đi lắp lại trong đầu, trong lòng đến mức thân quen, đến mức nhung nhớ.
Loại cảm giác này kéo dài một thời gian. Có lẽ bởi vì không gặp lại, thứ cảm chớm nở ấy dần bị thời gian hòa tan vào hư không, cũng có lẽ bởi tính ngang ngạnh của ai đấy, nhất quyết chôn giấu thứ cảm này dưới đáy lòng, chôn thật sâu, bảo vệ thật kĩ, để không gì có thể nó tổn thương. Cứ thế nháy mắt kì thi giữa kì kết thúc, nghênh đón kì nghỉ tết đoan ngọ.
Tang Trĩ về nhà sớm, cầm bát ô mai trong tủ lạnh, lười biếng dựa vào ghế sofa chậm rãi ăn. Ba, mẹ còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình , hoạt hình trên ti vi phát ra điệu nhạc vui vẻ.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra. Tang Trĩ vô thức sang, nháy mắt liền thấy khuôn mặt tuấn khó ở vạn năm của Tang Diên.
Không nghĩ kỳ nghỉ này hai sẽ về nhà, Tang Trĩ sửng sốt một chút, sau đó, lại như không có chuyện gì tiếp tục xem ti vi.
Tang Diên giận dữ : “Không biết chào mày hả?”
“Anh về sao không báo trước một tiếng.” Tang Trĩ tay cầm một hộp ô mai lớn, vừa ăn vừa : “Mẹ vừa gọi điện về bảo nấu cơm trước, mẹ về muộn, đi nấu cơm đi.”
Tang Diện lạnh nhạt : “Anh cũng không với mẹ là sẽ về, mẹ sao biết mày về mà bắt nấu cơm?”
Tang Trĩ ánh mắt không rời khỏi màn hình ti vi, với tay cầm điện thoại, gọi cho mẹ Lê Bình, sau đó hô to: “Anh không tin, để em gọi cho mẹ”
Tang Diên mặc kệ , đi đến tủ lạnh lấy một bình nước mát uống.
Đầu dây bên kia rất nhanh nhận điện thoại: “Chỉ Chỉ, sao ?”
“Mẹ à.” Tang Diên mặt không đổi sắc : “Anh hai về rồi. Vừa rồi có phải mẹ bảo con dặn hai nấu cơm không?”
Tang Diên đóng tủ lạnh về hướng Tang Trĩ.
Sau đó hắn nghe mẹ Lê Bình của hắn trầm mặc mấy giây rồi : “Đúng rồi, Nó đã nấu chưa?”
Tang Diên: “…”
Tang Trĩ nuốt xuống miếng ô mai chua chua ngọt ngọt, lên giọng với Tang Diên: “Anh hai, nghe thấy chưa, mẹ bảo nấu cơm.”
Tang Diện chằm chằm Tang Trĩ một lúc, một câu cũng không , trực tiếp đi vào nhà bếp. Thấy thế Tang Trĩ đứng lên, đi vào nhà bếp, tựa cửa thăm dò: “Anh đang nấu cơm rồi mẹ ạ.”
Cùng mẹ Lê Bình vài câu, Tang Trĩ cúp máy. Cô bóng lưng Tang Diên, đột nhiên nhớ đến trước kia từng nhầm Đoàn Gia Hứa thành hắn. Im lặng nửa ngày, không hiểu sao lại hỏi: “Anh hai, lên đại học đã có người chưa?”
Tang Diên không để ý đến .
“Không có sao? Chưa một lần nào luôn?” Giống như là đối với chuyện này vô cùng hứng thú, Tang Trĩ liên tục bức tranh thu nhỏ treo trên tường, “Em thật, hai à.”
Tang Diên quay đầu, giọng điệu không tốt lắm: “Gì?”
Tang Trĩ chân thành : “Anh có cần đập đi lại toàn bộ không?”
“…”
Tang Diên kém môt chút muôn băm đứa em ngỗ nghịch này thành thịt băm, đè nén giận dữ, quay lưng lại, không muốn thấy gương mặt đáng ghét của tiểu quỷ kia, lạnh : “Anh lần trước về cùng mày, mày nhớ không?”
Động tác cắn ô mai của Tang Trĩ dừng lại, rủ mặt xuống, chậm rãi : “Có nhớ.”
“Hắn với mày lớn lên rất giống nhau.”
“…” Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, đột nhiên một câu: “Em chọc giận gì ấy sao?”
“Cái gì?”
Tang Trĩ mấp máy môi, không vui : “Nếu như không, vì sao ấy lại mắng em xấu?”
“…”
Bạn thấy sao?