Vụng Trộm Đầy Cám [...] – Chương 8

8

 

Bữa tối thì ăn ngoài, chỉ đơn giản là mì sợi.

 

Đêm về đến nhà, tôi không nhắc gì đến chuyện lúc trước, Tống Dương thầm vui sướng, còn hôn lên mặt tôi một cái, rằng tối nay sẽ thể hiện thật tốt. Rồi ta cầm điện thoại, ôm bộ đồ ngủ và cả đồ lót vào nhà tắm.

 

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

 

Nghe ta vừa tắm vừa nghêu ngao hát, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “xì” như đau đớn…

 

Tôi đi lòng vòng trong nhà, hít một hơi để chuẩn bị cảm , cuối cùng khi tiếng nước ngừng lại, tôi lấy chai dầu bôi trơn trong ngăn kéo tủ đầu giường, vặn nắp lỏng lẻo, rồi tức tối xông vào nhà tắm—

 

Anh ta quay lại, không một mảnh vải che thân, tôi ngạc nhiên.

 

“Sao ?”

 

“Đây là cái gì đây?”

 

“...Cái này, cái này là muốn thử với em thôi mà...”

 

Anh ta chưa kịp hết câu, tôi đã “choang” một tiếng ném thứ đó xuống sàn.

 

Dầu bôi trơn lan ra khắp nền gạch.

 

Tôi quay người bỏ đi, sau lưng liền vang lên tiếng “soạt—choang” một cái, rồi lại “soạt—choang” lần nữa...

 

Nghe thôi đã thấy đau.

 

À, sướng thật.

 

À! Tôi lại thất rồi!

 

Phụ nữ thất thì thật khó hiểu, tôi không biết xấu hổ bòn rút thêm vài bữa của Hoàng Tiểu Đậu, kéo ta đi quán bar, tiêu tốn của ta gần 2000 tệ, còn quăng cho ta cả đống công việc của tôi.

 

“Haiz, tâm trạng chị không tốt, em chịu khó giúp chị nhé!”

 

“Chị đừng khách sáo, chuyện của chị là chuyện của em! Chị cứ yên tâm, công việc chị giao, em đảm bảo sẽ đâu vào đó!”

 

“Đâu chỉ đâu vào đó, chị là thiên tài trời chọn, em là đệ tử của chị thì cũng phải là người trời chọn! Này, Tiểu Đậu, chị thật lòng một câu: Đàn ông, chẳng có ai tốt cả, chỉ có công việc và sự nghiệp là dựa vào thôi!”

 

“Vâng, chị yên tâm, em sẽ không chị thất vọng, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

 

“Ừm, vẫn là em ngoan nhất...”

 

Tôi say mất rồi.

 

Cái đồ trơ trẽn như Hoàng Tiểu Đậu, trước thì đưa tôi đến khách sạn, sau thì tự đưa mình lên giường của Tống Dương.

 

Chiếc máy ghi âm từ xa tôi giấu trong hộp đồ lặt vặt ở phòng khách vẫn đang hoạt chăm chỉ.

 

Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ inh ỏi như ma âm vang vọng.

 

Nghe Tống Dương lo lắng hỏi: “Chắc San San ngủ rồi chứ? Đừng để ấy tỉnh lại bất ngờ!”

 

Nghe thấy Hoàng Tiểu Đậu thỏ thẻ lấy lòng.

 

Nghe đoạn đối thoại của họ—

 

“Anh Dương, chị ấy mắng em là ‘gà’!”

 

“Gà sao mà ngon bằng em?”

 

“Anh thích chị ấy hay thích em hơn?”

 

“Tất nhiên là thích em rồi!”

 

“Thế thì ly dị với chị ấy đi, tụi mình cưới nhau!”

 

“Làm sao chứ? Đám cưới đã đặt xong rồi mà!”

 

“Anh có thể thay dâu mà! Em có điểm nào không bằng chị ấy chứ? Em trẻ hơn, dẻo dai hơn, hôm nay chị ấy còn giao hết việc cho em ! Không quá nửa năm, cái ghế quản lý của chị ấy cũng sẽ là của em thôi!”

 

 

Tôi ngồi trong khách sạn nghe lén mà thấy sảng khoái.

 

Hai người này, càng tham lam và vô liêm sỉ, khi tôi ra tay sẽ càng chẳng áy náy gì.

 

Hoàng Tiểu Đậu và Tống Dương ngày càng quấn quýt bên nhau.

 

Hoàng Tiểu Đậu hầu như tối nào cũng đến nhà tôi, nằm trên giường tôi với người đàn ông của tôi, sáng ra thường xuyên đi muộn. Cô ta tuyên bố với mọi người rằng đã có trai, ánh mắt đầy vẻ tứ.

 

Tôi chỉ nhạt, ta như thể một chuẩn bị xuất giá.

 

Cô ta không hề khiến tôi thất vọng; váy ngày càng ngắn, cổ áo càng ngày càng trễ, sáng nào đến văn phòng là cởi ngay áo khoác lông và khăn choàng.

 

Cả một vẻ xuân sắc tràn trề, đắc ý lắm.

 

“Chị, chị thấy cái dây chuyền này có đẹp không? Bạn trai em tặng đấy.”

 

“Đẹp!”

 

Rẻ đến mức thấy ngay bằng mắt thường, chắc đặt trên Taobao 9,9 tệ miễn phí vận chuyển.

 

“Chị, chị thấy cái kẹp tóc này thế nào? Bạn trai em mua đó.”

 

“Đẹp thật, đơn giản mà không đơn điệu, trai em có mắt thẩm mỹ đấy!”

 

Biết tính tiết kiệm.

 

Loại 14 tệ trên Pinduoduo, cả gói dùng cả tháng không trùng mẫu.

 

“Chị, chị thấy váy này sao?”

 

“Ừm, đẹp, tôn chân dài, gợi cảm, trai em chắc thấy là không đi nổi nữa nhỉ?”

 

“Đúng rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...