4
Từ lần đầu tiên nghi ngờ đến lúc chắc chắn ta phản bội, từ “chia tay” đã vang lên trong tâm trí tôi không biết bao nhiêu lần.
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn.
Chia tay có nghĩa là phải đi thủ tục ly hôn.
Đây không phải là một quyết định nhỏ; tiệc cưới đã đặt, ảnh cưới đã chụp, thậm chí thiệp mời cũng đã chuẩn bị xong.
Tống Dương tưởng rằng tôi chỉ thôi. Sau khi tôi cúp máy, ta ngay lập tức gửi hàng loạt bao lì xì trên WeChat.
Ban đầu là những bao lì xì nhỏ không hiện số tiền, sau đó chuyển sang chuyển khoản trực tiếp—520, 521, 666, 888, 1314, 1314.52…
Tôi không nhận ngay mà để đến khuya mới bấm từng cái một.
Những món tiền đó giúp tôi nảy ra ý tưởng: trong thời gian hôn nhân, tiền Tống Dương đã chi cho tiểu tam, tôi có thể đòi lại hợp pháp!
Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng.
Số tiền đó, dù ít dù nhiều, cũng đủ khiến Hoàng Tiểu Đậu tức chế//t!
Sáng hôm sau.
Khi tôi đến công ty, Hoàng Tiểu Đậu đã ngồi sẵn ở đó.
Suốt buổi sáng, tôi thỉnh thoảng liếc , thấy ta ngồi không yên.
Đến giờ trưa, ấy mời tôi đi ăn, bảo là sẽ mời tôi. Tôi vui vẻ đồng ý, chọn nhà hàng đắt nhất gần đó.
Giá trung bình là 258 tệ/người.
Cô ấy khựng lại, đau khổ.
Trước đây, tôi hay thương ấy, ở những nơi đắt tiền thế này, tôi đều trả tiền. Khi ấy mời, tôi chọn quán rẻ.
“Có vấn đề gì không? Có phải đắt quá không?” Tôi tỏ vẻ khó xử. “Tâm trạng chị không tốt, muốn ăn bữa ngon.”
Cô ấy gượng, cố giữ thể diện: “Sao lại không ? Em đã mời, chị muốn ăn gì cứ ăn! Hơn nữa, chị đã giúp em nhiều như thế, em chưa kịp cảm ơn chị mà!”
Cô ấy thân mật khoác tay tôi như mọi khi.
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua ở nhà khiến tôi muốn nôn, tôi kìm lại và không gạt tay ta ra.
“Chị, cái bài đăng trên WeChat hôm qua là sao ? Đã tìm ra chưa?”
“Chưa, chuyện này thì ai dám thừa nhận chứ?”
“Có khi nào là của chị không? Chị với rể vui quá, quên ở góc nào rồi.”
“Sao có thể chứ? Chị có bị bệnh phụ khoa đâu! Em không biết cái váy đó hôi cỡ nào đâu! Chắc bị AIDS, giang mai, mụn cóc sinh dục gì đấy!”
Tôi với giọng phóng đại.
Mặt Hoàng Tiểu Đậu tái nhợt.
“Sao ? Em trông xanh xao quá! Có cần đi khám không?”
“Không, em chỉ thấy mấy bệnh đó kinh khủng quá.”
“Đúng là kinh khủng thật, không kinh khủng bằng bệnh bẩn.”
Hoàng Tiểu Đậu lập tức căng cứng người.
Tôi giả vờ không nhận ra, đến nhà hàng thì gọi một con tôm hùm xào tỏi, một con cua xào hành, thêm vài món phụ như ngao cay, tôm hấp…
“Chị ơi, thế là đủ rồi…”
“Chị ơi, đủ rồi…”
Hoàng Tiểu Đậu ý đến giá từng món, không chỉ là đau lòng nữa, mà còn thấy đau đến tận răng.
“Đủ rồi cái gì? Mấy món này toàn vỏ, chẳng có bao nhiêu thịt, sao no !”
Tôi dừng lại một chút, thở dài:
“Sao em lại keo kiệt thế? Chị vừa mới thất , cần ăn để xoa dịu nỗi đau.”
Rồi chuyển sang giọng phẫn nộ—
“Cũng tại đôi cẩu nam nữ đó, người đàng hoàng không muốn, lại đi thú vật! Làm em phải bỏ tiền ra để an ủi chị.”
“Em chưa từng đến nhà chị nhỉ? Phòng khách với phòng ngủ nhà chị đầy ảnh cưới. Ai mà lại đi chuyện như trước mặt nữ chủ nhà?”
Tôi trừng mắt ta, đập tay lên bàn, căm phẫn : “Làm sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như chứ?”
Hoàng Tiểu Đậu không gì nhiều.
Ngoài việc nhắc nhở “Đừng tức giận, đừng sức khỏe,” ta chỉ thốt ra một câu, “Anh ấy chỉ phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông đều phạm thôi,” như thể đang bào chữa cho Tống Dương.
Bạn thấy sao?