Vụng Trộm Đầy Cám [...] – Chương 3

 

3

 

Hoàng Tiểu Đậu là đồng nghiệp của tôi, cũng là thực tập sinh đầu tiên tôi dẫn dắt.

 

Khi ấy vừa vào công ty, chẳng biết gì cả, sếp sắp xếp cho ấy việc dưới quyền tôi.

 

Cô ấy trông xinh đẹp, biết trang điểm, và đặc biệt giỏi nịnh nọt—luôn miệng gọi tôi là “chị này, chị nọ”.

 

Cô ấy rất giỏi khen ngợi:

 

“Wow, chị, chị giỏi quá! Bài nào chị viết cũng hoàn hảo không chê vào đâu !”

 

“Chị không chỉ viết hay mà còn chuyên nghiệp, có óc sáng tạo nữa. Sếp quý chị nhất, chị chính là người chọn!”

 

“Ôi chị, đôi giày này đẹp quá! Chị có gu thật sự…”

 

Cô ấy còn giỏi giả vờ ngưỡng mộ:

 

“Chừng nào em mới như chị đây?”

 

“Em thấy viết lách là trời cho, mà trời lại ưu ái chị. Em phải cầu xin ông trời ban cho một chút tài năng mà thôi.”

 

“Anh rể đối xử với chị tốt thật! Em bao giờ mới tìm người tốt như rể chứ…”

 

Trong nửa năm, tôi cầm tay chỉ bảo ấy cách viết bài, sửa từng dòng từng chữ cho ấy.

 

Đôi khi, ấy chia sẻ về hoàn cảnh của mình:

 

—Gia cảnh không tốt, bố mẹ ly hôn, ấy sống cùng mẹ.

 

—Mẹ ấy là công nhân bình thường, lại bệnh tật triền miên, nên cuộc sống khá chật vật.

 

—Vì nghèo và ăn nhiều, ấy thường bị người ta chế giễu.

 

—Cô ấy quyết tâm việc chăm chỉ, để một ngày nào đó những người khinh thường sẽ phải ngước , và muốn đón mẹ về sống chung.

 

Tôi mỉm viên:

 

“Cố lên! Như trên mạng hay , ngày trước tôi không bận tâm đến , ngày sau sẽ chẳng với nổi tới tôi!”

 

Tôi thích những hiếu thảo và có ý chí cầu tiến, nên sẵn sàng giúp đỡ ấy cả trong công việc lẫn đời sống.

 

Đến kỳ đánh giá thực tập, tôi đã cố cho ấy điểm S, điểm cao nhất để ấy có mức lương khởi điểm tốt nhất.

 

Tôi mời ấy đi ăn uống, cà phê, mua đồ ăn vặt cho ấy…

 

Cô ấy là người đầu tiên tôi coi như em , hai tuổi nhỏ hơn tôi, tôi đối xử tốt với ấy hết lòng.

 

Và bây giờ—

 

Tôi ngồi trước màn hình giám sát, sao chép lại đoạn video có ích vào ổ cứng.

 

Tôi thở dài, không khỏi vò trán.

 

Trên đời có bao nhiêu con đường tắt, sao ấy lại chọn con đường này?

 

Tống Dương ngoài việc có một công ty nhỏ ra thì bề ngoài hào nhoáng chứ chẳng có gì, chẳng có lợi gì cho Hoàng Tiểu Đậu cả.

 

Cô ta với ta dính vào nhau, chẳng lẽ là vì ?

 

—------

 

Khi Tống Dương vội vã trở về nhà, tôi đã vừa nhận phòng ở khách sạn.

 

Anh ta gọi ngay:

 

“San San, em đang ở đâu? Sao không ở nhà?”

 

“Nhà bẩn thỉu như thế, gọi đó là nhà sao?”

 

“Anh sẽ dọn! Anh sẽ dọn ngay! Đảm bảo khi em về nhà sẽ hoàn toàn sạch sẽ! Mà này, sao em chưa xóa bài đăng trên mạng xã hội?”

 

“Tại sao phải xóa? Còn chưa ai nhận mà!”

 

“Em còn muốn gì nữa? Anh đã đó là của Vương Thành! Em còn muốn ta vào mạng xã hội để thừa nhận sao? Anh ta không thấy nhục à?”

 

Giọng Tống Dương lộ vẻ căng thẳng, như thể sắp nổi giận.

 

Tôi chỉ đáp “Ừm” một tiếng:

 

“Làm ra chuyện như , còn nhục nhã gì nữa?”

 

Anh ta ngưng lại một chút rồi nhẹ nhàng: “San San, đừng ầm lên nữa! Em ở đâu, đến đón em nhé?”

 

Tôi im lặng vài giây, rồi ra lời đã ấp ủ từ lâu:

 

“Tống Dương, mình chia tay đi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...