Vụng Trộm Đầy Cám [...] – Chương 10

10

 

Tống Dương ngẩn ra.

 

Lúc cầu hôn, ta sẽ tôi suốt đời, nếu ta ngoại , chẳng cần tôi xử lý, ta sẽ tự xử luôn.

 

Giờ thì…

 

Tôi ngẩng lên ta.

 

Một cách giễu cợt, như thể chờ ta thực hiện lời hứa của mình.

 

Anh ta hoảng hốt:

 

“San San, với Hoàng Tiểu Đậu không gì cả! Em tin đi, chúng hoàn toàn trong sạch! Cô ta chỉ là... chỉ là đến nhà mình để báo hình của em thôi.

 

“Em cũng biết mà, quan tâm em, em không nghe điện thoại, chẳng biết sao!

 

“Cô ta là học trò của em, ta hiểu em nhất, ta chỉ là cố vấn cho , cách để giành lại em!...”

 

Tôi nhớ lại một đoạn từng đọc trên mạng:

 

Phản bội, chỉ cần không bắt tại trận, thì sẽ luôn chối bay.

 

Giờ tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó.

 

“Tống Dương, nghĩ tôi sẽ tin vào lời dối trá này sao?”

 

“Sao lại là dối trá? Con người với nhau không thể có chút niềm tin sao? Chúng ta đã đăng ký kết hôn, sắp mời khách rồi, em không thể cho chút tin tưởng à?”

 

Tôi mở khóa túi xách, lấy ra chiếc túi niêm phong chứa mấy chiếc bao cao su, rồi ném thẳng trước mặt ta.

 

“Đây là thứ tôi nhặt trong phòng ngủ của vào ngày về từ chuyến công tác. Muốn đi xét nghiệm DNA không? Tôi sẽ chịu chi phí, để xem liệu có phải của và Hoàng Tiểu Đậu không?”

 

Anh ta tôi sửng sốt.

 

Tôi mở phần mềm của máy ghi âm từ xa trên điện thoại và phát đoạn ghi âm cảnh ta và Hoàng Tiểu Đậu vụng trộm.

 

Dù mặt ta có dày đến mấy cũng đỏ bừng ngay tức khắc.

 

“Tắt đi, tắt đi!” Anh ta thấp giọng nhăn mặt ngăn tôi lại, “Em muốn gì?”

 

Tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn cùng một chiếc bút ký, đặt trước mặt ta.

 

“Ký vào đây, từ giờ chúng ta không còn liên quan gì nữa.”

 

Các món ăn lần lượt dọn lên.

 

Tống Dương cực kỳ bất mãn với các điều khoản trong bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đưa ra.

 

—“Triệu San San, em có biết xấu hổ không? Căn nhà này sao lại thuộc về em? Tiền đặt cọc góp một nửa! Tiền trả góp hàng tháng tuy dùng quỹ của em, sinh hoạt phí thì chi nhiều hơn!”

 

—“Không phải ngoại thì là ai xấu hổ? Hay thử tham vấn luật sư xem, người ngoại có nên chia ít tài sản hơn không?”

 

—“Công ty của , dựa vào đâu mà em đòi lấy một nửa?”

 

—“Dựa vào việc em đã cùng dựng công ty, dựa vào việc ba hợp đồng đầu tiên là em mang về! Nhìn cho kỹ đi, em không đòi 50% cổ phần, chỉ cần quy đổi ra 100.000 tệ thôi! Coi như em còn nghĩa đấy!”

 

—“Tiền tổn thất tinh thần? 50.000 tệ! Triệu San San, em muốn tiền đến phát điên rồi sao? Em tưởng là cái máy in tiền à?!”

 

—“50.000 là nhiều sao? Anh ngoại với học trò của tôi! Em không cần sĩ diện sao?”

 

“Tống Dương, điều kiện của em chỉ thế thôi, thẳng là không hề khắc nghiệt! Nếu không ký, thì cứ đợi mà ra tòa!”

 

“Chứng cứ ngoại của tôi có đủ cả đấy, tôi không nhượng bộ điều khoản nào đâu, thậm chí sẽ đòi lại từng xu tiêu cho Hoàng Tiểu Đậu với danh nghĩa tài sản chung của vợ chồng!”

 

“Thời gian ăn xong bữa tối, suy nghĩ kỹ đi.”

 

Tôi chậm rãi thưởng thức món ăn.

 

Toàn là những món đắt tiền.

 

Trước kia đi ăn với Tống Dương, ta chẳng bao giờ nỡ gọi, bảo là để tiết kiệm tiền xây dựng gia đình nhỏ.

 

Lúc này đây, ta chẳng còn tâm trạng nào để ý đến món ăn, chỉ cau mày bản thỏa thuận ly hôn của tôi.

 

Cuối cùng, ta ký.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...