“Có chuyện gì ?”
Sau khi ý đến ánh mắt của Dung Dã, tôi lại hỏi: “Anh thích nhà em à?”
Dung Dã gật đầu.
Hình như ấy còn muốn gì đó, tôi đã nhanh hơn ra lời trong lòng:
“Anh thích thì em tặng một căn!”
“Không, em tặng ba căn!”
Nhà tôi có nhiều biệt thự lắm.
Nhiều căn còn chưa có người ở cơ.
Ánh mắt của Dung Dã tôi có chút khó xử, cuối cùng vẫn nặng nề thở dài.
“Tôi chỉ thích cấu trúc của ngôi nhà này.”
Nghe ấy , tôi nhớ ra.
Khi trò chuyện với mẹ chồng tương lai, hình như đã nhắc đến Dung Dã là kiến trúc sư.
Và thiết kế của ngôi biệt thự này.
Là do ông bố không ở nhà của tôi mời kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoài thiết kế.
Dù sao tôi cũng không ra điểm gì đặc biệt.
Nhưng nếu Dung Dã thích.
Tôi vốn là người thông minh, nên lập tức với ấy: “Em còn nhiều căn có thiết kế kiểu này lắm, có muốn xem không?”
Ánh mắt Dung Dã lập tức chuyển về phía tôi.
Ánh mắt đầy hy vọng và phấn khích.
“Có không?”
Đương nhiên là rồi.
Chỉ cần ấy trở thành đàn ông của tôi, muốn xem bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Khụ khụ.
Đột nhiên nhớ đến lời trai phải rụt rè, tôi đã phải kìm lại.
Thấy trời đã tối.
Tôi quyết định lấy điện thoại ra đưa cho Dung Dã: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem nhà, trước tiên để lại thông tin liên lạc nhé.”
Mặc dù tôi đã nhớ số WeChat của ấy bằng trí nhớ siêu phàm.
Nhưng so với việc lén lút thêm thông tin liên lạc, dĩ nhiên tôi thích công khai như bây giờ hơn.
Dung Dã cũng không do dự, khi nhắc đến các kiểu nhà khác, mắt ấy sáng lên.
Anh ấy không nhiều, lập tức quét WeChat của tôi.
Ò zeee!
Tôi đã có WeChat của trai đẹp.
Hôm nay lại là một ngày hạnh phúc nữa!
09
Tôi bị chị dâu thấy dáng vẻ u mê của mình.
Lâm Bối Bối rạng rỡ, kéo tay tôi tám chuyện: “Đây chính là trai nhỏ mà em thấy ở sân bay à?”
Tôi gật đầu.
Mặt tôi hiếm khi có vẻ ngại ngùng.
“Đẹp trai chứ?”
Tôi lại sang trai đang đứng bên cạnh với vẻ mặt châm biếm.
“Đẹp trai hơn em nhiều.” Tôi kéo tay Lâm Bối Bối: “Chị dâu, chị thấy có phải không?”
Lâm Bối Bối còn chưa kịp trả lời tôi thì tôi đã bị trai vỗ cho một cái muốn xỉu.
Đầu tôi đau nhức.
Lâm Bối Bối vốn đang đứng gần tôi, giờ đây bị trai ôm trong lòng.
“Em tự u mê một mình đi, đừng hư của .”
Hừ!
Có thì giỏi lắm sao?
Chẳng mấy chốc tôi cũng sẽ có một trai đẹp trai mê ly, oke chưa?
Đến lúc đó xem ai hành hạ ai!
Tôi thầm khinh bỉ trai trong lòng.
10
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm.
Ngồi trước bàn trang điểm suốt hai tiếng, xác định mình đã trang điểm đẹp lắm rồi, tôi mới xuất phát đi gặp Dung Dã.
Đã hứa với ấy cùng đi xem nhà, chắc chắn phải giữ lời.
Tôi cố ý chọn vài căn nhà do các nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, dẫn Dung Dã đi xem từng căn một.
Có vẻ như ấy thực sự rất thích.
Nhìn thấy những căn nhà này, ánh mắt Dung Dã sáng lên, sống hơn rất nhiều so với khi chỉ ở bên tôi.
Khoảnh khắc này, tôi ước gì mình có thể hóa thành căn biệt thự lạnh lẽo này, để ánh mắt nóng bỏng của Dung Dã dừng lại trên mình.
Sáng hôm đó, chúng tôi đã xem ba căn nhà.
Khi ăn trưa, Dung Dã khăng khăng muốn mời tôi, rằng đó là để báo đáp tôi đã dẫn ấy đi xem nhà.
Tôi không hiểu.
Cái này mà là ân gì?
Nếu ấy thích, tôi tặng ấy căn nhà này luôn còn ý chứ.
Dù sao thì tôi cũng có nhiều nhà lắm. Hơn nữa sau này chúng tôi đều là người một nhà, cần gì phải phân chia.
Có lẽ vì lý do dẫn Dung Dã đi xem nhà, cuối cùng ấy cũng không còn im lặng như những lần gặp trước.
Dung Dã bắt đầu về nghề nghiệp của mình.
Cũng như việc ấy vừa tốt nghiệp đại học đã mở công ty cùng vài người .
“Giỏi quá đi, vừa tốt nghiệp đại học đã có thể tự khởi nghiệp!”
Tôi ấy với ánh mắt lấp lánh. Chỉ cảm thấy Dung Dã trước mắt tỏa ra ánh sáng.
Quả thật, phụ nữ trong giai đoạn đương đều tự có filter trong mắt.
Nhưng không ngờ đơn phương cũng .
Buồn rũ người.
Dung Dã một cái, khi về ước mơ, ánh mắt ấy rạng rỡ.
“Nhưng mấy năm nay hình không tốt, muốn tự do sáng tạo ra tác phẩm thực sự không dễ.”
Nói đến đây, nụ trên mặt ấy hơi gượng gạo.
Thật ra tôi có thể hiểu một chút.
Căn biệt thự mà bố mẹ tôi ở nước ngoài, bản thiết kế ban đầu mà nhà thiết kế đưa ra rất đẹp.
Nhưng bố tôi lại cứ phải chỉ trỏ vào bản thiết kế.
Rõ ràng mắt ông ấy không tốt, vẫn phải xây biệt thự theo ý của ông.
Lúc đó tôi không nhịn đã cãi nhau với bố, kết quả ông ấy đá tôi vào ghế sô pha, bảo tôi đừng lải nhải.
Tôi có thể gì ?
Chỉ có thể đứng bố tôi hoại, ánh mắt nhà thiết kế với tan vỡ đau lòng, ngôi nhà lẽ ra phải tinh xảo và đẹp đẽ lại bị bố tôi sửa thành xấu xí.
Nhà thiết kế muốn tự do sáng tạo thật sự là rất khó.
Dù sao bọn họ cũng bị khách hàng giới hạn quá nhiều.
Nhưng tôi là ai?
Tôi là Trần Lăng Tuyết, người mà thiếu gì cũng không thiếu tiền. Vì tôi lập tức đập bàn, nghiêm túc hỏi Dung Dã: “Vậy trong lòng có ngôi nhà nào muốn xây dựng không?”
Dung Dã mỉm .
“Có thì chắc chắn có, chỉ là muốn thực hiện thì quá khó.”
Khó à?
Sao tôi lại cảm thấy không khó chút nào.
Tất cả những khó khăn, cho cùng chỉ vì ấy không đủ tiền để thực hiện.
Vì tôi thích Dung Dã, muốn ở bên ấy.
Vậy thì tôi phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của Dung Dã, ủng hộ ước mơ của ấy.
Dù sao tôi cũng không có ước mơ gì.
Tôi dự định chỉ hết ăn lại nằm chơi cả đời.
Nhưng giờ tôi có thêm một ước mơ.
Đó là đưa người đàn ông đẹp trai đến mức rụng rời này về nhà.
Tôi lập tức lấy thẻ đen trong túi ra.
“Anh cứ tự do sáng tạo, em không can thiệp vào bất kỳ ý tưởng nào của . Nhưng có một điều, phải thường xuyên giữ liên lạc với em, cho em biết tiến độ thiết kế của .”
Không phải Dung Dã muốn tự thiết kế một ngôi nhà sao?
Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn ấy.
Dù cho tôi đã có nhiều nhà lắm rồi, thêm một căn nữa cũng không sao.
Dung Dã không lập tức nhận tấm thẻ đó.
Nụ trên mặt ấy dần biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc.
“Theo đuổi người ta không phải theo cách này, em tiêu nhiều tiền quá.”
Ôi!
Hóa ra Dung Dã cũng biết tôi đang theo đuổi ấy.
Tôi bỗng thấy hơi vui.
Nhưng tôi vẫn nghiêm túc phản bác: “Một căn nhà đắt lắm sao?”
Anh ấy lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với tôi.
Bạn thấy sao?