01
Tôi trúng một đẹp trai.
Khi tôi chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, ấy kéo vali đi ngang qua tôi.
Đôi chân dài của ấy suýt nữa mù mắt tôi.
Ngay khoảnh khắc đó.
Tôi biết mình đã .
Chân tôi không nghe lời, vô đi theo ấy ra khỏi sân bay.
Anh trai ở phía sau gọi tôi?
Ừm, chắc là tôi nghe nhầm rồi.
Anh ấy bắt taxi.
Tôi đứng bên cạnh ấy.
Ánh mắt nóng bỏng tôi đến nỗi tài xế taxi cũng không nhịn mà sang.
“Đôi nhân nhỏ cãi nhau à?”
Cuối cùng, đẹp trai cũng quay lại tôi.
Lông mày đẹp của nhíu lại, rồi lắc đầu với tài xế.
“Không quen.”
Đẹp trai quá.
Chỉ hai tiếng này cũng đủ khiến tôi ngất ngây.
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như nở hoa. Thậm chí tôi đã nghĩ ra tên cho con của chúng tôi là gì.
Bây giờ vấn đề là.
Con tôi sẽ mang họ gì?
Đây là một câu hỏi đáng suy ngẫm.
Nhìn ấy sắp ngồi vào taxi, và tôi cũng phải lời tạm biệt với ấy.
Chân trời góc biển, không bao giờ gặp lại.
Nghe thật buồn bã.
Tôi lập tức nắm lấy cánh tay đẹp trai, ấy quay đầu tôi một cái.
Ánh mắt lại dừng trên tay tôi.
“Có chuyện à?”
Tôi gật đầu.
Với trí não hạn chế, tôi cố gắng nghĩ ra một lý do để bắt chuyện.
“Em không có tiền đi xe, có thể đưa tôi về thành phố không?”
Anh đẹp trai hơi im lặng.
Im lặng đến nỗi tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Anh ấy chỉ tay vào chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay tôi, với giọng điệu không biết vui hay buồn: “Cô đang với tôi à?”
Thấy ánh mắt ấy dừng lại trên chiếc vòng tay kim cương của mình, tôi lập tức tháo nó ra.
“Cái này tiền đi taxi, không?”
Dùng một chiếc vòng tay để đổi lấy cơ hội ngồi chung xe với đẹp trai.
Quá hời!
Anh đẹp trai lại tôi một cái thật sâu.
Mãi đến nhiều năm sau tôi mới biết, lúc đó ấn tượng đầu tiên của ấy về tôi là người ngốc nghếch, nhiều tiền và simp lỏd.
Nhưng tôi rất muốn phản bác một câu.
Không phải chiếc vòng tay kim cương này rất rẻ sao?
Trong ngăn kéo của tôi còn hàng chục cái kia kìa.
Không hiểu.
Dù sao cuối cùng tôi cũng thành công ngồi vào taxi.
Điều này chủ yếu nhờ tài xế đã vài câu tốt đẹp cho tôi.
“Xin chào, tôi tên là Trần Lăng Tuyết.”
Tôi tự giới thiệu trước, sau đó đẹp trai với vẻ mong đợi.
Anh ấy bị tôi đến mức có chút ngại ngùng.
“Dung Dã.”
Anh ấy ngẩng đầu lên, lặp lại một lần nữa: “Tôi tên là Dung Dã.”
Ôi chao.
Anh đẹp trai không chỉ đẹp trai, mà ngay cả tên cũng hay như .
Trước mắt tôi xuất hiện vô số bong bóng hồng.
Tôi nhớ đến mẹ ở nước ngoài.
Tôi rất muốn với bà ấy một câu—
Mẹ ơi.
Con rồi.
02
Có lẽ ánh mắt si mê của tôi quá rõ ràng.
Dung Dã vừa lên xe đã co rúm ở góc, đặt balo ngang giữa chúng tôi. Dường như ấy muốn tạo ra một khoảng cách như dải ngân hà mới chịu.
Cứ như tôi là thú dữ lũ lụt gì ấy.
Tôi đưa tay véo véo mặt mình, mịn màng. Rõ ràng tôi là một người đẹp mà.
Tôi lén lút dịch lại gần ấy một chút.
Dù sao tôi cũng là con , vẫn phải giữ chút ý tứ.
Nên tôi dùng bao tải trói ấy về nhà, hay là đánh ngất ấy luôn nhỉ?
Đây là một câu hỏi đáng suy ngẫm.
Tôi vừa định lấy điện thoại ra gọi cho chị dâu.
Xem có thể hỏi ý kiến từ chị ấy không.
Nói thật thì tôi không rành bắt chuyện với trai đẹp lắm.
Nếu phép.
Tôi muốn có thể dùng tiền để giải quyết cho nhanh.
Dù sao thì, tôi nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.
Nhưng tôi vừa cho tay vào túi.
Được của nó!
Điện thoại với vali đã bị tôi bỏ quên ở sân bay.
Nhưng tôi không sợ mất đồ.
Hôm nay tôi vốn dĩ định đi du lịch nước ngoài, trai và chị dâu đi tiễn tôi ở sân bay, kết quả tôi lại gặp người đàn ông của đời mình.
Có lẽ lúc này trai và chị dâu vẫn còn ở sân bay, nếu không thì tôi cũng có thể về nhà rồi mua một chiếc điện thoại mới.
Bây giờ điện thoại rẻ như cho mà.
Trong ngăn kéo nhà tôi còn khoảng bảy tám chiếc mới nhất, đang chờ tôi sủng hạnh chúng.
Taxi lắc lư chạy vào trung tâm thành phố.
Dù tôi có không nỡ đến đâu, cuối cùng vẫn phải lời tạm biệt với Dung Dã.
Dù sao cũng là xã hội pháp trị.
Tôi không thể nào thật sự bắt cóc người ta vào bao tải mang về nhà .
Dù tôi có muốn bắt cóc, cũng phải đợi một đêm gió lớn không trăng mới .
Tôi sợ khi bố mẹ đi tìm sẽ đánh mình, cây gậy kia mà chạm vào người thật sự đau lắm.
Chắc chắn trai sẽ ôm chị dâu cùng nhạo tôi.
Tôi vẫn cần giữ thể diện.
Trước khi đi, tôi lại đưa ra một cầu nhỏ:
“Em vừa bị mất điện thoại, có thể cho em mượn điện thoại gọi một cuộc không?”
Tôi với vẻ hết sức đáng thương.
Dung Dã không chút do dự, lập tức đưa điện thoại cho tôi.
Tôi vội vàng gọi điện cho trai, bảo ấy đến đón tôi về nhà.
Sau đó, tôi liếc số WeChat của ấy với tốc độ nhanh như chớp.
Mặc dù tôi có chút u mê vì .
Nhưng tôi không phải người ngu ngốc.
Nhớ lâu không quên là ưu điểm lớn nhất của tôi.
Đặc biệt là dãy số này liên quan đến hạnh phúc sau này của mình, liên quan đến việc con tôi có thể tìm đúng bố của nó hay không.
Tôi nhớ rất kỹ.
Sau khi trả lại điện thoại cho Dung Dã, lúc ấy xuống xe, tôi tháo chiếc vòng đeo tay kim cương trên tay trái, :
“Em thực sự không có tiền, chỉ có chiếc vòng tay này. Dùng nó để trả tiền taxi , sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong, tôi ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Dung Dã cố gắng nhét lại chiếc vòng vào tay tôi, cuối cùng cũng không theo kịp tốc độ xe.
Tôi cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Mặc dù tôi cảm thấy chiếc vòng tay này khá rẻ, dư sức trả phí taxi, nên nó cũng có thể coi là lý do để tương lai gặp lại.
Xe đã chạy xa một đoạn.
Tôi bảo tài xế dừng lại bên đường, sau đó chuẩn bị ở đây chờ trai đến đón tôi về nhà.
“Con à, con có thích chàng trai lúc nãy không?”
Tài xế có vẻ tò mò.
Nhưng thời gian chờ đợi cũng khá buồn tẻ, nên tôi bắt đầu chuyện với tài xế.
“Có thích ạ.”
Tài xế một cách hiền từ.
“Vậy chúc con sớm thành đôi!”
Ôi trời!
Chú tài xế này chuyện khéo quá.
Tôi lập tức tháo một đôi bông tai xuống đưa thẳng cho tài xế.
“Đây là tiền taxi của cháu.”
Tài xế đôi bông tai kim cương, ngẩn ra một chút rồi vội vàng xua tay.
“Chàng trai lúc nãy đã trả tiền taxi rồi, con không cần phải đưa nữa.”
Tôi vung tay lên, một cách hào phóng.
“Không sao, cháu có tiền!”
Thật đấy.
Tôi có rất nhiều tiền.
Nên tôi muốn vung tiền kiếm cho mình một người trai.
Bạn thấy sao?