[Zhihu] Vùng quê thối nát (2/9)
____________
3
Nếu trước đây tôi còn ôm hy vọng về chuyện kết hôn với Nghiêm Tự thì sau khi bước qua tuổi ba mươi, tôi đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ này.
Có nhiều xinh đẹp trẻ trung vây quanh ta như thế, một người phụ nữ đã qua tuổi tác tốt nhất để sinh đẻ như tôi còn muốn đòi hỏi cái gì nữa cơ?
Thẳng thắn mà thì Nghiêm Tự đối xử với tôi rất tốt.
Quả thật mấy năm nay cũng có vài quãng thời gian ta từng có người phụ nữ khác, tôi vẫn luôn chiếm giữ thân phận của ta và hưởng vô số lợi ích kèm theo.
Đương nhiên những lợi ích này cũng cầu phải trả một cái giá xứng đáng.
Tôi bỏ ra hơn chục năm thanh xuân, cùng với một đứa bé đã c h ế t ngay ở trong bụng mẹ.
Năm ấy khi tôi mang thai cũng đã hai mươi chín tuổi, Nghiêm Tự để cho tôi sinh đứa bé này ra. Dù sao ta lớn hơn tôi tới bảy tuổi, đàn ông đã ba mươi sáu tuổi cũng nên có một đứa con.
Năm đó đúng vào lúc ông ngoại của Nghiêm Tự qua đời, lập di chúc chuyển 15% cổ phần của mình ở Đường Nông cho ta. Trước đó ta đã sử dụng thủ đoạn để thu mua một bộ phận cổ phiếu lẻ từ lâu để chuẩn bị cho việc có thể khống chế toàn bộ Đường Nông sau này.
Nghiêm Hạc Anh vừa c h ế t, đã không có bất cứ ai có thể áp chế ta nữa.
Đường Nông nằm trong tòa cao ốc CBD (*), là một gã khổng lồ trong ngành bán lẻ đã niêm yết trên thị trường chứng khoán của Hồng Kông vào thế kỉ trước, là một đế chế kinh doanh to lớn, là chiếc huy chương chiến thắng vào năm ba mươi sáu tuổi của ta.
(*) CBD: CBD là tên viết tắt của “Central Business District” – nghĩa là những khu vực trung tâm của một thành phố lớn. Nơi đây tập trung đầy đủ mọi tiêu chí phát triển thuận lợi như: có trung tâm thương mại, hành chính và có cơ sở hạ tầng, lối sống văn minh thể hiện trọn vẹn bộ mặt tốt nhất của thành phố.
Anh ta vô cùng bận rộn, hằng ngày đều có trăm công nghìn việc phải lại vẫn dành ra thời gian để tham dự mỗi lần khám thai của tôi.
Hình như ta rất coi trọng tôi, cũng vô cùng coi trọng đứa bé này.
Nhưng cho dù như thế, dù rằng đã chẳng có lực cản nào thì ta vẫn không về chuyện muốn cưới tôi. Tôi đã rõ sự thật này từ rất lâu, cũng chẳng còn đòi hỏi những thứ xa vời không thể đạt đó nữa.
Cho nên sau này khi thai nhi bốn tháng tuổi, tôi hụt chân ngã từ cầu thang xuống và phải phẫu thuật để n ạ o t h a i. Anh ta đứng bên ngoài phòng bệnh với vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt lạnh lùng, thất vọng đến cực điểm thì tôi vẫn nằm trong phòng bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm như nước lặng.
Tôi biết, dù rằng tôi đã ba mươi tuổi, dù rằng sau lần sảy thai này tôi sẽ rất khó để mang thai lần nữa thì ta cũng sẽ không vứt bỏ tôi.
Bởi vì tôi chính là người thắng mà ta tự tay bồi dưỡng, là một chiếc huy chương kỷ niệm khác trong cuộc đời của ta.
Ngạc nhiên dường nào, lúc mới quen biết ta, tôi chỉ là một con kiến. Là một con kiến đang liều mạng giãy giụa ở tầng dưới chót của xã hội.
Anh ta đứng bên ngoài quan sát bàn cờ này, là đấng sáng thế cao cao tại thượng, tôi bị vây khốn, sau đó thích thú mà nhấc con kiến đó ra khỏi bàn cờ.
Con kiến đó mặc vào một lớp áo hoa lệ thực chất bên trong vẫn chỉ là một con kiến mà thôi.
Sự thật là trong lòng Nghiêm Tự chưa bao giờ coi trọng tôi.
Anh ta thích tôi giương nanh múa vuốt, giống như một con thú nhỏ có bộ móng vuốt sắc bén. Ngày trước khi ta nảy sinh hứng thú với tôi cũng chính bởi vì .
Anh ta hưởng thụ quá trình thuần hóa tôi, khi tôi đã ba mươi tuổi, đã bị thuần hóa trở thành một người dịu dàng săn sóc, không còn bộ móng vuốt và hàm răng sắc nhọn kia nữa, thì cảm của ta đối với tôi cũng chỉ còn lại những năm tháng đã mất đó.
Quả thực không hề thú vị.
Dường như con người không thể nào may mắn tránh khỏi cảm giác khi sự mới mẻ dần biến mất, nốt chu sa đã trở thành vết máu muỗi, chỉ để lại một màu đỏ rách nát.
Thực ra thì đâu chỉ là ta đã chán ngán, tôi cũng đã mệt mỏi từ rất lâu rồi.
Đứa bé đã c h ế t từ trong bụng mẹ đó trở thành ngọn gió đưa chúng tôi mỗi người đi một ngả.
Trên danh nghĩa tôi vẫn là của ta, ta cũng chưa từng lời chia tay.
Nhưng thực tế thì đã rất lâu rồi ta không đến tìm tôi.
Vòng xã giao của tôi vô cùng rộng lớn nên đương nhiên tôi cũng biết rõ rằng trong khoảng thời gian rảnh rỗi, ta đã đầu tư vào phim điện ảnh cho một sao nữ thanh thuần trong giới giải trí.
Cô bé kia chuyển vào căn biệt thự bên sông của ta.
Anh ta nâng đỡ bé đó rất nhiều, sau này còn vì ấy mà mở một công ty giải trí chỉ ký hợp đồng với một mình bé đó thôi.
Từ ba mươi tuổi đến ba mươi ba tuổi, tôi và ta chung đụng với nhau như những người tốt bình thường.
Anh ta có thể vài tháng không liên lạc với tôi, cũng có thể vào một ngày nào đó chợt nhớ ra tôi sau đó không quá để tâm mà gọi điện thoại tới, hỏi một câu rằng tôi đang bận rộn gì thế?
Giọng của ta vẫn lạnh lùng hệt như trước đây, chứa đựng vài phần thâm trầm và lõi đời của một người đàn ông trưởng thành.
Vào ngày sinh nhật của tôi ta cũng không quên để người khác gửi tặng hoa đến công ty, vĩnh viễn đều là một bó hoa hồng trắng xếp thành hình trái tim, màu trắng thuần khiết, hương hoa nhẹ nhàng.
Thậm chí còn dẫn tôi ra biển dạo chơi, tổ chức sinh nhật cho tôi trên du thuyền sang trọng.
Mặc dù lần đó bánh kem còn chưa kịp cắt thì ta đã nhận điện thoại của sao nữ thanh thuần kia, nghe ấy bị bệnh phải nằm viện, ta nhạo một tiếng vẫn cứ đi về trước.
Những chiêu trò và suy nghĩ của sao nữ kia có thể nào lừa ta.
Nhưng ta bằng lòng chiều chuộng ấy.
Thực ra thì tôi cũng chẳng hề để ý đến , chỉ là dường như mọi người đều cho rằng tôi sẽ để ý.
Trợ lý của ta nghe lời đoán ý, cẩn thận với tôi rằng: "Chị Phỉ, chị đừng tức giận gì. Y Y sao có thể so với chị , trong lòng chủ tịch thì chị vẫn luôn là người quan trọng nhất. Chị xem, ngay cả danh phận chủ tịch cũng có cho ấy đâu."
Tôi mọi chuyện rất thoáng, đến bây giờ ta vẫn chưa chia tay với tôi, đương nhiên là không muốn cho bất cứ người phụ nào một danh phận cả.
Tôi đã hơn ba mươi tuổi, đã qua tuổi tác có thể đòi hỏi và cũng sẽ chẳng quản ta gì, thật sự là một lá chắn quá tốt.
Bọn họ sẽ rằng, chị Phỉ Nhi đi, chị ta đã đi theo chủ tịch Nghiêm tận mười năm mà vẫn chỉ có thân phận là , dựa vào đâu mà đòi hỏi nhiều hơn thế?
Cô trẻ tuổi hơn Hà Phỉ Nhi thật chưa chắc đã có khí chất như chị ta.
Lúc chị ta đi theo chủ tịch Nghiêm thì mới chỉ hai mươi tuổi, mắt hạnh má đào, xinh đẹp tươi mới hơn nhiều.
Năm tháng chẳng hề bạc đãi người đẹp, cho đến bây giờ Hà Phỉ Nhi vẫn xinh đẹp như xưa.
Chị ta là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, là người sáng lập của nhãn hiệu, hơn một nửa danh viện trong giới đều là bè của chị ta.
Chị ta mở công ty, nhân viên dưới quyền lên tới vài trăm người.
Đúng , chị ta có tiền có sắc, tiếng tăm vang dội, lại chẳng hiểu tại sao bản thân mình còn phải treo cổ trên người Nghiêm Tự.
Suy nghĩ muốn chấm dứt với ta bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thậm chí tôi còn cảm thấy khá hưng phấn, lúc say khướt trong đêm đen, tôi cầm quần áo mà trước đây ta để lại ra, xé rách từng cái từng cái một:
"Đi c h ế t đi! Nghiêm Tự, mày đi c h ế t đi!"
"Mẹ kiếp! Lão già gần bốn mươi tuổi nửa người đã chôn trong đất rồi còn muốn đè bà mày xuống! Mày mau c h ế t đi cho bà xem nào!"
Vì mà sinh hận? Cầu mà không ? Tâm lý vặn vẹo? Phát điên trong góc tối?
Mặc kệ là kiểu nào, dù sao tôi cũng thấy sảng khoái cực kỳ.
Tôi không thể chờ đợi mà muốn lập tức thoát khỏi sự khống chế của ta.
Trong khoảng thời gian ta thân thiết nóng bỏng với nàng kia, tôi cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Tôi quen biết một sao nam mới nổi, cậu ấy tên là Thần Đông, chỉ mới hai mươi ba tuổi, từng đóng vài bộ phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng.
Thần Đông thật sự quá trẻ tuổi, cậu ấy có một khuôn mặt trông vô cùng kiêu ngạo, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng rực.
Mỗi lần cậu ấy rộ lên trông vô cùng xấu xa, lại sẽ rất ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng "chị ơi".
Chúng tôi quen biết nhau trong một bữa tiệc, cậu ấy rằng mình rất thích quần áo do tôi thiết kế, muốn mời tôi lượng thân định chế cho cậu ấy một bộ trang phục để mặc trong lễ trao giải sắp tới.
Lượng thân định chế, cụm từ này nghe sao mà mập mờ ái muội.
Chỉ cần Nghiêm Tự để ý tôi một chút thì sẽ phát hiện ra rằng trong rất nhiều đêm khuya, có một cậu chàng đội mũ lưỡi trai có vóc dáng cao ráo đã lặng lẽ đi vào chung cư của tôi.
Anh ta thực sự quá yên tâm với tôi.
Thậm chí ta còn có lần lộ mặt hiếm hoi trong tuần lễ thời trang này để ủng hộ tôi.
Tôi ác độc mà hy vọng rằng chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông này sẽ nứt toác ra, từ đây về sau cùng tôi mỗi người đi một ngả.
Anh ta ngồi dưới khán đài tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tôi mỉm đối mặt với những lời phỏng vấn của giới truyền thông, nâng giọng tuyên bố:
"Cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, tôi dự định sẽ kết hôn."
Tôi để lộ chiếc nhẫn trên tay: "Hôm qua tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thần Đông, hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi."
Tôi đã nhẫn nhịn Nghiêm Tự quá lâu, cái gì cũng phải nghe theo lời của ta, hệt như một con rối gỗ bị giật dây. Cho nên ở trong buổi diễn đó tôi mỉm về phía ta, mượn cơ hội này cắt đứt mọi liên hệ giữa chúng tôi.
Nhưng rất nhanh tôi đã ý thức rằng mình đã sai.
Tiêu điểm của giới truyền thông đều tập trung vào người ta, ánh mắt của ta vẫn lạnh lùng như , vẫn nhạt nhẽo như thế.
Cuối cùng ta khẽ cong khóe môi lên, tôi với nụ nửa miệng:
"Thúy Thúy."
Anh ta gọi tên của tôi, giọng dịu dàng quyến luyến, dường như tràn ngập ý miên man.
Trong khoảnh khắc đó tôi như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, hoảng sợ đến độ mồ hôi đầm đìa.
4
Tôi đã quên mất, rằng tôi không thể chống lại Nghiêm Tự .
Bây giờ thủ đoạn của ta tàn nhẫn hơn hồi đôi mươi nhiều, khống chế đế chế kinh doanh của ta trong lòng bàn tay, chỉnh đốn đám người lòng đầy ý xấu nhà họ Nghiêm đâu vào đấy, khiến bọn họ thành thật ngoan ngoãn như mấy con chó nhà.
Công thành danh toại của tôi có là gì?
Sự nghiệp diễn xuất của Thần Đông có là gì?
Những thứ này chẳng đỡ nổi một đòn trước mặt ta.
Sự nghiệp trông có vẻ huy hoàng và công ty lớn như của tôi chưa bao giờ thoát khỏi quyền quản lý của Đường Nông.
Anh ta là nhà cái, tôi thắng trên bàn cờ của ta, không hề có tư cách để phản kháng.
Chỉ cần ta di chuyển một ngón tay thì cũng đã có thể nghiền nát chúng tôi đến độ không thể trở mình.
Đúng , không thể trở mình.
Sau khi bữa tiệc tối của show diễn thời trang kết thúc, có một chiếc xe đã chờ sẵn tôi ở bên ngoài.
Nghiêm Tự ngồi bên trong với tư thái tùy ý, cửa sổ xe hạ xuống, ta gảy điếu thuốc lá trên tay vài cái.
Khuôn mặt lịch sự xa cách kia giờ phút này lại nổi lên ý nhạt nhẽo, khóe môi nhếch lên dường như có thâm ý khác: "Thúy Thúy, chúng ta cần chuyện."
Nói chuyện?
Tôi đã biết từ lâu, rằng ta chính là một kẻ văn nhã bại hoại, là một tên mặt người dạ thú.
Thể diện đã giữ suốt mười ba năm qua, vì sự phản kháng của tôi mà bị xé toạc nứt.
Anh ta lười phải tiếp tục giả vờ, trực tiếp giữ chặt gáy của tôi rồi kéo vào chung cư.
Rầm một tiếng, cánh cửa đằng sau bị đóng lại.
Nghiêm Tự đẩy tôi vào sát tường, đè tôi lại từ phía sau lưng, giọng của ta chứa đựng ý tôi không thấy vẻ mặt của ta:
"Thúy Thúy, tôi đối xử với em không tốt sao? Em muốn rời khỏi tôi? Tại sao thế?"
"Đừng có gọi tôi là Thúy Thúy! Anh câm miệng lại đi! Thúy Thúy đã c h ế t rồi!"
Tôi bị ta ấn vào cổ đến phát đau, chẳng thể cựa quậy cho nên đành nghiến răng nghiến lợi mà mắng, giọng tràn đầy hung ác.
Anh ta rõ ràng đã sửng sốt, lại không hề tức giận. Trái lại còn đến vô cùng vui vẻ, dường như rất là hài lòng:
"Đúng , em nên hung ác như thế này. Giống như lúc tôi mới quen biết em , mồm miệng sắc bén, đây là mới Thúy Thúy mà tôi quen thuộc."
Nghiêm Tự thật sự là một tên súc sinh.
Sức lực của ta vẫn mạnh mẽ như trước, có thể kiềm chế đôi tay của tôi một cách dễ dàng. Anh ta ném tôi lên sô pha, sau đó nghiêng người đè xuống kéo váy của tôi ra.
Đầu tóc tôi rối bời, phản kháng mãnh liệt hệt như một kẻ điên, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Thả tôi ra! Đi tìm người khác đi! Đừng có đụng vào tôi! Nghiêm Tự, là đồ vô dụng, hèn hạ vô sỉ...."
Tôi chưa bao giờ mắng ta như và cũng chưa bao giờ dám mắng ta.
Con người tôi có thể là vô cùng buồn . Ngay từ khi còn nhỏ Dương Tiếu đã trông tôi giống hệt như cái lò xo, tôi luôn có thể đè thấp một chút, rồi lại đè thêm chút nữa, mãi cho đến khi đã không thể đè xuống nữa thì lại đột nhiên bật lên, không muốn sống và cũng chẳng để tâm bất kỳ thứ gì.
Bây giờ tôi đã chẳng thèm để tâm thứ gì nữa, hoàn toàn trở mặt với ta.
Nhưng ta bị tôi mắng lại chẳng tức giận hay bực bội, bật tôi với vẻ mặt rất hứng thú. Khóe miệng ta nhếch lên, chậm rãi : "Được rồi, không phải là kết hôn thôi sao? Tôi có thể cưới em, đảo Bali hay lâu đài Howard đều , địa điểm kết hôn tùy em chọn."
"Sau khi kết thúc bữa tiệc khi nãy tôi đã cho người đưa ấy đi rồi. Thực ra chỉ cần em mở miệng thì bên cạnh tôi sẽ không có bất cứ người phụ nữ khác nào. Thúy Thúy, em xem, chúng ta xứng đôi cỡ nào cơ chứ! Dù là em không muốn có con với tôi, cố ý g i ế t c h ế t nó thì tôi vẫn không nỡ buông tay em, vẫn muốn giữ em lại bên cạnh mãi mãi."
Tôi kinh ngạc về phía ta, lòng hơi khiếp sợ.
Dường như ta rất hài lòng với ánh mắt của tôi, bàn tay đặt trên vai tôi hơi dùng sức, ngón tay đè xuống khiến tôi vô cùng đau đớn:
"Sao em lại xấu xa như thế chứ! Thúy Thúy, em học cách diễn kịch trước mặt tôi từ khi nào ? Đùa giỡn tâm cơ với tôi? Tôi đã nghĩ tới việc dạy cho em một bài học rồi, chỉ là chưa hạ quyết tâm mà thôi. Em biết tôi không phải là một người mềm lòng mà. Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tôi đã dành rất nhiều cảm cho em và muốn có một đứa bé thuộc về hai chúng ta, em lại tự tay g i ế t c h ế t nó."
Sau khi lấy lại tinh thần từ sự ngạc nhiên vừa rồi, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và chợt bật một tiếng.
Tay của ta lần từ vai xuống cổ tôi, cũng rộ lên: "Không sao đâu Thúy Thúy, chúng ta lại cho lẫn nhau một cơ hội, một cơ hội cuối cùng. Chuyện trước đây tôi nhận thua, em muốn kết hôn, tôi có thể cưới em. Con cái cũng không cần em sinh, còn có rất nhiều cách...."
"Anh Nghiêm, nhiều như có thấy mệt không?"
Tôi ngắt lời ta, nụ trên khóe môi lại càng sâu hơn: "Đã quá muộn rồi, tôi không muốn kết hôn với nữa. Tôi thích người khác rồi, không hiểu sao?"
Trong cuộc chuyện lần này với Nghiêm Tự, tôi không nhận là mình thất bại. Nhưng rõ ràng đạo hạnh của ta sâu hơn tôi nhiều, đôi mắt ta thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo, vào khóe môi đang cong lên của tôi, ta dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt tôi, âm thầm dùng sức:
"Thúy Thúy, người không hiểu là em. Em đã từng đi trên tuyến xe nào cũng không quan trọng, quan trọng là điểm đến sẽ do tôi quyết định, tôi muốn em sạch sẽ mà xuống xe, em có hiểu không?"
Khuôn mặt tôi bị ta vuốt hơi đau, rõ ràng trong giọng của ta tràn đầy ý , lúc này tôi lại cảm nhận sự ớn lạnh khiến người ta rùng mình.
"Anh Nghiêm, buông tha cho tôi đi."
"Không thể nào."
Anh ta tôi , mắt vô cùng ấm áp.
Lúc này chuông cửa của chung cư lại vang lên, sau đó là câu "chị ơi mở cửa" của Thần Đông truyền vào. Trong cổ họng của Nghiêm Tự tràn ra một tiếng khẽ, khuôn mặt tôi lập tức trắng bệch.
Hình như tôi sắp thua rồi.
Cái giá phải trả khi thua cuộc chính là Thần Đông sẽ trở thành vật hi sinh.
Thậm chí cậu ấy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đám vệ sĩ ở ngoài cửa ấn chặt xuống.
Nghiêm Tự đứng dậy từ chiếc sô pha, bình tĩnh ung dung mà xắn ống tay áo sơ mi lên, tôi níu cánh tay của ta lại, giọng run rẩy: "Anh Nghiêm, là lỗi của em, không liên quan gì đến cậu ấy cả, thả cậu ấy ra đi."
Anh ta cúi đầu tôi, vỗ lên má tôi với vẻ mặt thương : "Đừng sợ, rốt cuộc cũng phải để tôi biết là kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của em, khiến em sinh ra những suy nghĩ không nên có chứ."
Nghiêm Tự chưa từng thấy Thần Đông.
Anh ta là một nhà tư bản thành công, sự ý duy nhất với các minh tinh có lẽ chính là đầu tư và tài trợ.
Y Y cũng là vô bị ta thấy trong khoảng thời gian người phát ngôn của sản phẩm thuộc tập đoàn Đường Nông.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, tôi đưa lưng về phía ta, che mắt lại, cả người dường như đang run rẩy.
Anh ta cho là tôi đang khóc.
Nhưng ta sẽ không biết rằng tôi lập tức che mắt lại như thế, chỉ vì muốn cất giấu những ý nghĩ ác độc đang hiện hữu bên trong.
Tôi không thể khống chế mà run rẩy, vì giờ phút này tôi mới là nhà cái.
Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Thực sự quá kích .
Cho nên khi Nghiêm Tự quay đầu tôi, không thể tin nổi mà thốt lên: "Thúy Thúy, thì ra em vẫn chưa quên hắn ta!"
Tôi .
Quên?
Quên mẹ ấy!
Ai sẽ quên người đã chơi cùng từ thuở nhỏ? Người thanh mai trúc mã, người nhà sống nương tựa lẫn nhau...
Mười ba năm đã qua, tôi vẫn còn nhớ từng nụ của , nhớ dáng vẻ kiêu căng ngạo nghễ quen thuộc ấy.
Còn nhớ rằng lúc chúng tôi mới bước chân tới thành phố này, ngay cả một căn nhà dân cũng không nổi. Thời điểm mà cơm cũng không có để ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu, chỉ vì trong phòng hiến máu có sữa bò và bánh mì lấy miễn phí.
Tôi vừa khóc vừa uống sữa, sữa bò nguyên chất tanh thật đấy, cứ như em đang uống máu của .
Anh gõ đầu tôi, vãi lúa, Thúy Thúy, em nghe có mắc ói không hả!
Sau này hai chúng tôi liều mạng tìm việc , cực khổ thế nào cũng không chê bai. Tôi nhân viên phục vụ trong khách sạn, đi khiêng xi măng, khiêng gạch ở công trường. Lúc ấy tôi mười tám, còn mới mười chín mà thôi.
Anh bị nắng chiếu đen hệt như cục than, mỗi lần rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng, xong lại còn khoác lác với tôi rằng chờ sau này kiếm nhiều tiền sẽ tới trung tâm thương mại mua cho tôi một cái áo lông chồn.
Tôi và Dương Tiếu lớn lên cùng nhau, quen biết nhau ngay từ khi vẫn còn đang mặc tã.
Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ tôi lại, dù tới chân trời góc biển cũng sẽ dẫn tôi đi cùng.
Tôi tin.
Nhưng sau này lại c h ế t.
Không sao cả, Thần Đông vẫn còn ở đây, mặt mày của bọn họ giống nhau tới cỡ nào cơ chứ.
Bạn thấy sao?