8.
Cố Ngôn không nghe điện thoại cũng không chịu gặp tôi.
Tôi đơn kiện Cố Ngôn và Lương Vi ra tòa, ngoài việc đề nghị ly hôn, tôi còn cầu bọn chúng phải trả lại toàn bộ số tiền đã dùng để mua nhà và trả khoản vay trên mạng.
Cuối cùng Lương Vi cũng không thể chịu đựng thêm nữa, ta gọi điện chửi bới tôi, luôn mồm rằng tôi đã chen chân vào cuộc hôn nhân của ta với Cố Ngôn, tôi là kẻ thứ ba.
Tôi khẩy nghe ta xong thì lập tức gửi đoạn ghi âm này lên tóa án, đồng thời bổ sung thêm vào đơn kiện: kiện Cố Ngôn và Lương Vi tội trùng hôn.
Sau khi ra khỏi tòa án, tôi gửi tin nhắn cho Cố Ngôn và Lương Vi: [Tôi đã có bằng chứng việc hai người g..iết bố tôi.] Không ai trong hai người trả lời lại.
Nhưng qua máy nghe lén, tôi biết bọn chúng đang vô cùng hoảng loạn, Cố Ngôn và Lương Vi đổ lỗi cho nhau rồi bắt đầu đánh nhau, cuối cùng Cố Ngôn chỉ vào Lương Vi và chửi ầm lên: “Con mụ điên này, nếu không phải do mày thì tao đâu có rơi vào trạng này?”
Lương Vi cũng cuồng loạn đáp lại: “Anh còn dám trách tôi? Lúc ở bệnh viện, vì không ai phát hiện ra lão già kia đã tỉnh lại và nghe cuộc chuyện của chúng ta còn đuổi cút đi, chính là người lấy gối đè lên mặt lão, giế..t chế..t lão, bây giờ còn dám quay ra trách tôi?”
“Nếu không phải là suốt ngày ganh đua sân si với người khác, hết mua cái này lại mua cái kia thì sao tôi có thể nợ nhiều tiền như ?” Cố Ngôn chửi rủa: “Nếu không bóp c..hết lão già đó thì tôi sẽ không lừa Trần Vân, không thể dùng tiền của nhà ta để trả nợ thì tôi và đã bị c.h.é.m chế..t từ lâu rồi”
Ngay trước khi phiên tòa diễn ra, tôi gặp tai nạn xe hơi. Tôi không thích lái xe nên hàng ngày tôi đều đi tàu điện ngầm đến cơ quan, hôm đó khi tôi vừa rời khỏi ga tàu điện ngầm đang đi bộ về nhà thì đột nhiên có một chiếc ô tô đ.â.m thẳng vào mình. Tôi sợ hãi đến mức ngơ ngác quên cả phản ứng, chỉ đứng trân trân chiếc xe lao thẳng về phía mình.
Mắt thấy chiếc xe sắp đ.â.m vào tôi thì xe lại đột nhiên phanh gấp và dừng lại. Nhưng do quán tính tôi vẫn bị hất mạnh ra khỏi đường cái, ngã vào dải phân cách. Tài xế trên xe tôi với ánh mắt phức tạp.
Giây tiếp theo, có mấy người đàn ông lao tới và ngay lập tức khống chế tài xế, họ là công an mặc thường phục bảo vệ tôi.
Người lái xe rất hợp tác đi theo công an. Tôi đưa đến bệnh viện để kiểm tra may mắn chỉ bị trầy da.
Khi tôi đang ở bệnh viện để theo dõi thêm thì nhận điện thoại của công an. Họ với tôi, người tài xế đã khai rằng hắn là một bệnh nhân ung thư chỉ còn sống vài ngày nữa, Cố Ngôn đã đưa cho hắn hai mươi vạn tệ để hắn lái xe đ.â.m tôi. Nhưng lương tâm của người lái xe vẫn còn nên đã đạp phanh vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc.
Tôi đặt điện thoại xuống, ôm mặt, nước mắt chảy qua những ngón tay…
Thực tế, sau khi khởi kiện ra tòa, tôi đã giao toàn bộ chứng cứ thu thập cho công an. Nhưng vì bố tôi đã chôn cất từ lâu nên ngoài file ghi âm từ máy nghe lén, tôi không còn bằng chứng nào khác về việc Cố Ngôn sát ông ấy nên cảnh sát không thể bắt giữ hắn ta .
Tôi thì không thể đợi công an từ từ tìm bằng chứng nên đã cố kích thích Cố Ngôn và Lương Vi, dựa trên những hiểu biết của tôi về bọn chúng thì chắc chắn chúng sẽ có hành tôi ngay khi biết sự đã bị bại lộ. Chỉ cần bọn chúng lại phạm tội thì công an thể có thể trực tiếp bắt người.
Anh họ tôi không đồng ý với kế hoạch này của tôi vì quá mạo hiểm tôi nhất quyết phải bằng . Vì , cơ quan điều tra đành phải cắt cử mấy đồng chí công an mặc thường phục bảo vệ xung quanh tôi.
Cố Ngôn và Lương Vi thực sự không tôi thất vọng, không đến một tuần bọn chúng đã người giế..t tôi.
Bạn thấy sao?