6.
Cố Ngôn gọi cho tôi và nhẹ nhàng nhớ tôi.
Tôi cắn răng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, sau khi chuyện vài câu, tôi hỏi hắn: “Anh đã tìm giấy tờ tùy thân của em chưa?”
Cố Ngôn đương nhiên không tìm nên đã không thấy.
Tôi trách móc hắn: “Tất cả giấy tờ trong nhà đều là chịu trách nhiệm cất giữ đấy. Suốt ngày vứt lung tung”
Cố Ngôn không cãi , chỉ biết cho qua.
Sau khi cúp điện thoại, âm thanh đập đồ đạc và tiếng gầm gừ của Cố Ngôn phát ra từ máy nghe lén. Lương Vi ở một bên mát: “Em không hiểu vì sao nhất định phải dùng cách này? Rõ ràng có nhiều cách khác nhanh gọn hơn”.
Cô ta tra hỏi Cố Ngôn liệu có phải hắn ta đã có cảm với tôi hay không. Cố Ngôn chối ngay lập tức.
“Anh chính là có cảm với ta nên không nỡ bỏ ta”, Lương Vi không nghe mà chửi ầm lên, dùng ngôn ngữ sỉ nhục tôi như là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của ta.
Cố Ngôn hét ầm lên: “Cách nhanh gọn hơn là cách nào? Chẳng lẽ lại g..iết ta như đã g..iết bố ta à?”
Cái gì? Thân thể tôi choáng váng, đầu ong ong, vừa mới… Cố Ngôn vừa mới gì?
Lương Vi nhạt : “G..iết ta? Chỉ sợ không đành lòng thôi”
“Lương Vi, em đang cố sự đây”
“Sao lại thành tôi cố sự rồi? Lúc đặt gối lên mặt cha của Trần Vân tôi không thấy có chút do dự nào cơ mà. Bây giờ chỉ cần ra một vụ tai nạn xe hơi hay gì đó thì hai mẹ con con khốn kia đều sẽ chế..t hết. Tất cả tài sản đứng tên ta sẽ là của con trai chúng ta, lại không đành lòng…”. Nói đến đây, giọng Lương Vi trở nên quái gở: “Cố Ngôn, muốn bỏ tôi để đi theo con khốn đó à? Nếu dám phản bội tôi, tôi sẽ tố cáo việc giế..t cha của Trần Vân!”
Sau đó tôi không thể nghe gì nữa, ngồi bệt dưới đất, toàn thân bủn rủn.
Tôi lặp đi lặp lại lời của Lương Vi, ta : Cố Ngôn đã đặt gối lên mặt bố tôi…
Năm đó, bố tôi rõ ràng đã phẫu thuật thành công khi tôi mới đưa mẹ tôi đang mệt mỏi về nhà nghỉ ngơi một lúc thì lại nhận cuộc gọi từ bệnh viện báo rằng bố tôi đột ngột bị suy hô hấp, vì không cấp cứu kịp nên đã ra đi.
Thì ra là thế!
Thật không ngờ!
Cố Ngôn và Lương Vi, bọn chúng đã g..iết bố tôi!
Thế mà lúc ấy tôi còn vô cùng cảm trước sự chăm sóc vất vả của hắn, thế mà mẹ tôi còn coi hắn như con trai ruột, thậm chí còn không hề do dự bán nhà lấy tiền cho hắn khởi nghiệp, dù thua lỗ mất sạch cũng không một câu oán trách.
Tại sao tôi lại ngu ngốc đến thế?
Tôi run bần bật gọi cho họ và gào khóc trước khi kịp xong. Sau khi nghe đoạn ghi âm đó, lúc chạy đến chỗ họ mắt tôi đã đỏ hoe.
“A Vân, em có muốn báo công an không?”
Báo công an?
Tôi đột nhiên ngừng khóc. Không, tôi chưa thể báo công an . Bố tôi đã hỏa táng mấy năm rồi, trong phòng bệnh không có camera theo dõi, tôi sợ nếu chỉ có mình đoạn ghi âm này thì sẽ không kết án mà còn đánh bọn chúng.
Tôi nhờ họ đưa mẹ tôi và Hiên Hiên đi nơi khác, hai người kia thậm chí còn không có giới hạn đạo đức thấp nhất của một con người nữa rồi, tôi không thể để bọn chúng có cơ hội tổn thương mẹ tôi .
Anh họ tôi hỏi tôi định gì tiếp theo?
Tôi nghiến răng nghiến lợi từng chữ: Dụ rắn ra khỏi hang!
Bạn thấy sao?