11.
Đó là chiếc camera ẩn tôi đã lắp lúc sửa nhà,
ban đầu chỉ để tiện giám sát đám thợ thi công.
Tôi chưa từng cho Trương Văn Tân biết,
dù sao mọi chuyện sửa sang đều do một tay tôi phụ trách.
Sau khi nhà xong, tôi cũng quên luôn sự tồn tại của nó,
không còn vào nữa.
Các đoạn ghi hình tự lưu trữ trên đám mây,
và có thể giữ tối đa nội dung trong 90 ngày.
Tôi nhập mật khẩu đăng nhập,
kiên nhẫn mở từng ngày ra xem.
Quả nhiên,
toàn bộ đều là hình ảnh Trương Văn Tân và Từ Khả Hạ quấn quýt thân mật,
tứ,
thậm chí còn cùng nhau chuyện thân mật ở khắp các góc phòng.
Chuyện gì mà “mới bắt đầu”?
90 ngày trước, hai người đó đã thân thiết như vợ chồng lâu năm rồi!
Tôi tua nhanh đến ngày chúng tôi đi thủ tục ly hôn.
Trong video, bọn họ vui vẻ vô cùng.
Từ Khả Hạ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn,
còn cắm thêm bó hoa hồng mới mua vào bình.
Trương Văn Tân bật nắp chai rượu vang, “bốp” một tiếng,
hai người mặt đối mặt tươi rạng rỡ.
Tiếng trò chuyện rõ ràng vang lên qua loa.
“Cuối cùng cũng chính thức ly hôn rồi, .”
“Khoản năm mươi vạn ta hứa chuyển cho , đã nhận hai mươi vạn rồi.”
“Cô ta sẽ không nuốt lời chứ?”
Giọng Từ Khả Hạ ẻo lả, ngọt ngào hỏi.
Trương Văn Tân nhàn nhã đáp:
“Không đâu.
Phương Lê luôn tự cho mình thanh cao, nhà và xe cũng đã cho hết rồi,
số tiền này chẳng đáng để ta phải lật lọng.”
“Đúng là tiểu tinh của , kế hoạch khi ấy em nghĩ ra thực sự quá tuyệt vời!
Khiến Phương Lê cam tâm nguyện dâng hết mọi thứ cho chúng ta, còn cảm thấy có lỗi với nữa.”
“Chỉ tội em, đêm hôm đó phải chịu ấm ức, bảo bối của !”
Trương Văn Tân ngọt ngào ôm lấy Từ Khả Hạ, hôn ta chùn chụt không ngừng.
“Em mới là người thiệt thòi.
Anh phải sống bên Phương Lê suốt hơn hai năm, vừa phải phục vụ ta trên giường, vừa phải nhẫn nhịn trong cuộc sống.”
“Nhưng bây giờ, đến lượt em rồi đấy, bảo bối. Để hầu hạ em thật tốt nhé!”
Cơm chưa ăn xong, hai người đã lao lên sofa, quấn lấy nhau không rời.
Tôi chết lặng chằm chằm vào màn hình.
Trương Văn Tân đối xử với tôi thế nào, tôi có thể chấp nhận.
Nhưng Từ Khả Hạ…
Cô ấy là thân nhất của tôi từ hồi tiểu học.
Tại sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như ?
Nhà ấy hoàn cảnh khó khăn, tôi luôn dẫn ấy về nhà mình.
Ăn uống, ở lại đều chung với tôi.
Mẹ tôi thậm chí còn mua cho ấy những bộ quần áo, giày dép giống hệt tôi.
Cả nhà tôi từ lâu đã coi ấy như người trong gia đình.
Giờ nghĩ lại, ngày tôi quen biết Trương Văn Tân, cũng là lần Từ Khả Hạ rủ tôi đi ăn.
Chẳng lẽ ngay từ lúc đó…
Chẳng lẽ, ngay từ đầu, tôi đã chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn họ?
Vậy đứa bé lai mà tôi sinh ra… cũng là “tác phẩm” do bọn họ sắp đặt sao?
Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Mười phút sau, hai kẻ đó cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Trương Văn Tân ôm chặt lấy Từ Khả Hạ, vẻ mặt thỏa mãn, hỏi:
“Đúng rồi, cái tên Jackson kia có liên lạc lại không?”
“Em với hắn chuyện có một đứa con rồi, thấy hắn mừng phát điên luôn đấy.
Chúng ta phải tranh thủ chém hắn một vố thật đau, rồi mới từ từ cho hắn biết sự thật.”
Từ Khả Hạ khúc khích, nũng nịu trả lời:
“Ừm, em nghe hết.
Hắn cũng có vẻ nhiều tiền, mình không thể chủ đòi.
Phải để hắn tự mở lời cho tiền, nếu không dễ bị tố cáo tống tiền lắm!”
Trương Văn Tân bật , ghì chặt ta vào lòng:
“Bảo bối của đúng là giỏi quá!”
“Nói thật nhé… em có nhớ cái tên Đại Bạch Tiêu kia không?”
“Xéo đi!”
Từ Khả Hạ mắng.
“Lúc đó em câu gã Tây đó, không phải cũng vì kế hoạch của tụi mình sao?”
“Người em , từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi tên khốn nhà thôi!”
12.
Bọn họ biết rõ cha ruột của đứa bé là ai.
Bọn họ đã lên kế hoạch cho tất cả.
Ngày hôm đó, tôi cầm đoạn video đến thẳng đồn công an, tìm gặp nữ cảnh sát Lưu, người phụ trách vụ án của tôi.
Tôi không giấu giếm gì, kể hết toàn bộ mọi chuyện.
Cảnh sát sau khi xem xong bằng chứng, không chần chừ một giây nào, lập tức tổ chức lực lượng bắt cả hai kẻ đó về đồn.
Tôi thấp thỏm không yên, ngồi chờ kết quả thẩm vấn.
Hai ngày dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng tôi cũng nhận cuộc gọi từ cảnh sát Lưu.
Cùng với cuộc gọi đó, tôi biết toàn bộ sự thật.
Trương Văn Tân và Từ Khả Hạ đã sớm xác lập quan hệ cảm từ trước.
Nhưng hai kẻ đó đều nghèo rớt mồng tơi,
cuộc sống lại quá gian nan,
nên bọn họ quyết định nhắm vào tôi.
Từ Khả Hạ lợi dụng mối quan hệ bè, sắp đặt để tôi quen biết Trương Văn Tân.
Cô ta nắm rõ sở thích, thói quen của tôi như lòng bàn tay.
Nhờ có ta nội ứng, tôi gần như không có cách nào trốn thoát, nhanh chóng rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào mà hai kẻ đó đã dày công giăng sẵn.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng mình đã gặp chân mệnh thiên tử,
người đồng hành tâm linh, người lý tưởng nhất đời.
Nhưng tôi đã quên mất một điều—
trên đời này gì có thứ gọi là đời hoàn hảo đến tuyệt đối.
Nếu có, thì chắc chắn đó là một cái bẫy.
Trương Văn Tân rất nhanh đã cầu hôn tôi.
Sau khi kết hôn, ta lập tức đề nghị muốn có con.
Tôi vui mừng khôn xiết,
ngây ngốc cho rằng đây chính là sự khẳng định tuyệt vời nhất cho giữa hai chúng tôi.
Trong khi Trương Văn Tân từng bước từng bước chiếm trọn lòng tin của tôi,
thì bên kia, Từ Khả Hạ cũng không hề ngồi yên.
Kể từ khi tôi và Trương Văn Tân quen nhau,
ta bắt đầu lên mạng khắp nơi dụ dỗ đàn ông ngoại quốc.
Sau một năm kiên trì, cuối cùng Từ Khả Hạ cũng dụ dỗ một gã đàn ông ngoại quốc tên Jackson, khiến hắn mê mệt đến quay cuồng.
Đợi đến lúc Trương Văn Tân tính toán xong thời gian thích hợp,
Từ Khả Hạ lập tức hẹn gặp Jackson, cùng ăn uống, hẹn hò,
và đương nhiên, quan trọng nhất—là phòng.
Đúng , ta đã lên giường với Jackson!
Chỉ để lấy “vật chất di truyền” của hắn.
Cô ta cẩn thận đựng chiếc bao cao su chứa tinh dịch vào một cốc nước ấm duy trì ở 37 độ C,
sau đó mang về giao cho Trương Văn Tân.
Trương Văn Tân cầm thứ đó về nhà,
nén cơn buồn nôn, bôi lên cơ thể mình,
rồi cùng tôi thực hiện “nghĩa vụ vợ chồng”.
Tôi bỗng nhớ lại ngày hôm đó,
ta nhiệt bất thường, chỉ trong một đêm đã “đòi hỏi” tôi ba lần.
Khi ấy tôi còn hỏi ta có phải uống thuốc gì không,
ta chỉ : “Cảm giác lần này chắc chắn sẽ trúng!”
Tôi ngây thơ nghĩ ta đang mong sớm có con,
nào ngờ, cái “trúng” mà ta , lại là theo cái cách bẩn thỉu như !
Giờ tôi cũng đã hiểu rõ,
vì sao lúc tôi mang thai ba tháng,
Trương Văn Tân nhất quyết kéo tôi đi xét nghiệm chọc ối.
Hóa ra, ta đã lén lấy mẫu nước ối ấy đi xét nghiệm huyết thống.
Ngay từ khi đó, ta đã biết đứa con trong bụng tôi—không phải là con ruột của mình,
mà là con của Jackson!
Kế tiếp, chính là chuỗi kịch bản đã sắp xếp sẵn:
tôi sinh con, ta ầm ĩ, rồi ly hôn.
Anh ta diễn cực kỳ trơn tru, không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Còn tôi, thì bị lừa gạt đến tan nát cả người lẫn lòng.
Bạn thấy sao?