5.
Thì ra, Trương Văn Tân đã gửi ảnh của đứa bé lên nhóm gia đình.
Không chỉ , ta còn gửi kèm một đoạn ghi âm chửi rủa cả nhà tôi là lũ lừa đảo.
Anh ta điên rồi.
Thật sự điên rồi!
Điện thoại của ba mẹ tôi reo liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác.
Ba mẹ vội vàng nhận từng cuộc, vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, vội vàng căn dặn họ đừng để lộ chuyện ra ngoài.
Nhưng loại chuyện thế này, sao giấu nổi?
Tin tốt thì không mấy ai hay, tin xấu lại truyền đi nhanh như cháy rừng.
Chỉ cần một chút gió, cũng đủ thổi bùng thành biển lửa.
Chẳng bao lâu, đoạn video tôi gào khóc tuyệt vọng ở hành lang bệnh viện hôm đó cũng không biết bị ai tung lên mạng.
Tuy người trong video đã mờ mặt, người quen biết chúng tôi chỉ cần liếc qua cũng nhận ra ngay.
Hai vụ việc vừa khớp nối nhau, lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp nơi.
Bạn bè, đồng nghiệp ào ào gọi điện tới.
Thậm chí cả mấy đứa tiểu học đã nhiều năm không liên lạc cũng lặng lẽ gửi lời mời kết .
Với họ, đây chỉ là chuyện vui để hóng.
Còn với tôi, đó là cơn ác mộng không lối thoát.
Đáng nhất là, lúc này tôi mới sinh con chưa đầy một tuần lễ!
Tôi phát điên, liên tục gọi cho Trương Văn Tân.
Anh ta từ chối hết cuộc này đến cuộc khác, sau cùng thì dứt khoát tắt máy.
Tôi điên cuồng nhắn tin cho ta, từng dòng từng dòng trút ra tất cả oán hận và tuyệt vọng:
【Sao có thể đối xử với tôi như ? Đối xử với ba mẹ tôi như ? Tôi đã là tôi không ! Tôi không có mà!】
【Anh phơi bày chúng tôi ra giữa thiên hạ, lợi gì chứ? Hả, Trương Văn Tân? Anh trả lời tôi đi! Nói đi!】
【Hai năm bên nhau, đối với chẳng là gì sao? Ba mẹ tôi đối xử tốt với như , trong mắt cũng không đáng một xu à? Sao có thể tàn nhẫn đến mức này chứ…】
【Trương Văn Tân, nghe máy đi, ơn, nghe máy đi mà…】
【Trương Văn Tân, tôi! Hận! Anh!】
…
Tôi tuyệt vọng tắt điện thoại, cả người mềm nhũn ngã vật xuống giường.
Không còn nước mắt, chỉ còn cố gắng gồng mình để thở.
Đau đớn.
Nghẹt thở.
Ba mẹ tôi cũng chẳng khá hơn tôi là bao.
Ngoài họ hàng, bây giờ đến đồng nghiệp, học cũ, hàng xóm, cả cấp trên lẫn cấp dưới của ba mẹ cũng lần lượt gọi đến.
Hai người, một đời ngay thẳng, trọng danh dự là thế,
giờ lại trở thành trò trong ánh mắt mỉa mai và những lời đàm tiếu châm chọc sau lưng.
Ba tôi cuối cùng cũng gục ngã.
Ông đỏ bừng cả mắt, lao thẳng vào phòng tôi, thân thể run rẩy, nghẹn ngào hét lên:
“Phương Lê, ba chịu đủ rồi!
Con cho ba biết, thành thật —rốt cuộc con có chuyện có lỗi với thằng Văn Tân không?”
“Đứa trẻ đó… rốt cuộc là thế nào?”
“Ba cưng chiều con cả đời này, có phải là sai lầm rồi không?”
Nói xong, người đàn ông nho nhã, luôn dịu dàng nhất trong lòng tôi—
khóc òa lên trước mặt tôi.
Ngay lúc đó, mẹ tôi bế đứa bé lao vào phòng.
Bà tóc tai rối bời, gương mặt tiều tụy đến đáng sợ, ôm chặt lấy ba tôi, kéo ông ra ngoài.
“Ông hồ đồ rồi sao?!
Lúc này còn ép hỏi con bé gì?!
Ông quên mất con mình là người thế nào rồi à?”
Người phụ nữ vốn tinh tế, chải chuốt bao năm,
giờ đây trông chẳng khác nào một bà mẹ tàn tạ, tiều tụy đến thảm thương.
6.
Nỗi khổ của tôi, từ lâu đã trở thành gánh nặng đè lên ba mẹ tôi.
“Không phải ba nghi ngờ Lê Lê…”
“Ba chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Dù kết quả thế nào, chỉ cần sớm chấm dứt, ba chịu đựng !”
“Ông im đi! Ông đúng là hồ đồ rồi!”
“Con mới sinh xong, tâm trạng vốn đã bất ổn.
Chúng ta không thể chịu đựng thêm chút nữa sao? Không thể kiên nhẫn thêm một chút nữa sao?!”
Ba mẹ tôi vẫn đang cãi vã.
Trong lòng mẹ tôi, chỉ toàn là đau lòng và bất lực.
Đứa bé trong tay bà cũng bật khóc nức nở, tiếng khóc chói tai xuyên thẳng vào tai tôi.
Cả căn phòng hỗn loạn như địa ngục trần gian.
Đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Tôi cố gắng chịu đựng.
Tôi muốn bước tới an ủi ba mẹ.
Tôi muốn bình tĩnh, nhẹ nhàng với họ rằng—
hãy cho tôi thêm một chút thời gian.
Tôi muốn cảm ơn họ,
cảm ơn vì những ngày qua đã chăm sóc tôi và đứa bé, gồng mình chịu đựng cùng tôi.
Tôi muốn xin lỗi ba mẹ vì những đau khổ họ đã phải chịu đựng trong những ngày qua.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi mở miệng, tất cả những lời muốn đều hóa thành những tiếng gào thét vô nghĩa.
“A a a! Ra ngoài! Ra ngoài hết! Tôi không có! Tôi không có mà! Tất cả là tại đứa trẻ này! Chính nó! Vứt nó đi! A a a…”
Ánh sáng trong mắt ba tôi hoàn toàn vụt tắt.
Ông tôi đang phát điên, môi run run, cuối cùng vẫn không thốt nổi một lời, chỉ khom lưng lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Mẹ tôi cũng chỉ thở dài một tiếng, vừa dỗ đứa bé vừa nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng tôi.
Cuối cùng, nước mắt cũng trào ra.
Tôi trùm chăn, nức nở khóc đến nghẹn ngào.
Tại sao chuyện này lại rơi xuống đầu tôi?
Tôi chỉ muốn có một gia đình bình thường, một cuộc sống bình thường thôi mà.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng “két” một tiếng mở ra, tiếng của Từ Khả Hạ len lỏi vào tai tôi.
Trong suốt quãng thời gian này, chỉ có ấy luôn ở bên cạnh tôi, an ủi và viên tôi.
“Lê Lê, chuyện này ầm ĩ quá rồi. Tớ biết cậu rất đau lòng, hay là… cậu đồng ý cầu của Trương Văn Tân đi.”
“Dù thế nào đi nữa, cũng cần phải cho chuyện này một cái kết. Cứ kéo dài như thế, tất cả mọi người đều sẽ kiệt sức mất thôi.”
“Tớ tin cậu, tớ tin cậu không bao giờ chuyện có lỗi.
Còn Trương Văn Tân, ta chỉ cần một sự trấn an cho lòng mình thôi.”
“Đồng ý đi, xét nghiệm ADN đi.”
“Cuộc sống… rồi vẫn phải tiếp tục mà.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Bởi vì tôi còn có thể lựa chọn sao?
Hình như… tôi vẫn còn một chút lựa chọn.
Nếu tôi không đồng ý với Trương Văn Tân, theo luật, trong thời gian cho con bú, người chồng không thể đơn phương ly hôn.
Nhưng rồi sao?
Chẳng phải chỉ là những ngày tháng cãi vã, dằn vặt, hành hạ nhau không hồi kết hay sao?
Tôi cũng có thể không chấp nhận những điều kiện vô lý ta đưa ra, trực tiếp ra tòa ly hôn.
Lúc đó, ta sẽ chẳng lấy là bao.
Nhưng…
Chúng tôi bước tới nước này, là vì tôi sinh ra một đứa trẻ lai.
Là tôi khiến ta đau đớn như , là tôi khiến ta phải gánh chịu áp lực chồng chất.
Thôi , cứ mặc kệ đi.
Tôi biết, từ giây phút Trương Văn Tân mở miệng đòi “bồi thường”, giữa chúng tôi đã chỉ còn lại duy nhất một con đường: chia ly.
Tôi nghẹn ngào Từ Khả Hạ, giọng khàn đặc:
“Khả Hạ, nhờ cậu giúp tớ thêm một chuyện nữa.”
“Anh ta bây giờ không chịu bắt máy, cậu thay tớ nhắn lại cho ta.”
“Nói với ta rằng, nhà, xe, tớ đồng ý nhường lại.”
“Nhưng khoản bồi thường, nhiều nhất chỉ trả 500 nghìn thôi. Một đồng cũng không thêm nữa.”
“Nếu đồng ý, thì cùng nhau tới trung tâm xét nghiệm.”
“Còn nếu không đồng ý—thì cứ dây dưa đến chết với nhau cũng .”
7.
Trương Văn Tân đồng ý rồi.
Chúng tôi gặp nhau tại trung tâm xét nghiệm ADN.
Anh ta không thèm liếc tôi, cũng chẳng lấy con một cái.
Đứa bé đang ngủ rất ngon, bị đánh thức nên có vẻ không vui.
Khi mũi kim chọc vào để lấy máu, bé khóc thét đến nghẹt thở, gương mặt đỏ bừng rồi tím tái.
Trương Văn Tân vẫn không ngoảnh lại, thậm chí một ánh mắt thương xót cũng không dành cho.
Anh ta chỉ xong phần thủ tục của mình, không thèm với tôi hay ba mẹ tôi lấy một câu, đã lạnh lùng rời đi.
Ba ngày chờ kết quả, tôi ngược lại bình tĩnh hẳn.
Tôi bắt đầu có thể hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra.
Nghĩ kỹ lại, điều khiến tôi thấy lạ nhất,
không phải tại sao mình lại sinh ra một đứa trẻ lai.
Mà là, ngay từ đầu, thái độ của Trương Văn Tân.
Anh ta không cho tôi lấy một cơ hội nào để giải thích,
giống như từ khoảnh khắc đầu tiên, ta đã tin chắc chúng tôi chỉ còn con đường chia tay.
Tôi cố gắng tự an ủi bản thân rằng, có lẽ là vì lòng tự trọng của đàn ông.
Tôi bắt đầu bước ra khỏi phòng, tập chăm sóc cho đứa bé.
Điện thoại vẫn sáng lên với hàng trăm tin nhắn chưa đọc.
Những con số đỏ chói đó, giờ đây dường như cũng chẳng còn quá chói mắt nữa.
Kết quả cuối cùng cũng có.
Một phần ngoài dự đoán, phần nhiều lại giống như đã sớm nằm trong trực giác.
Đứa bé có 99,9% quan hệ huyết thống với tôi,
và chỉ có 0,01% liên quan tới Trương Văn Tân—
tức là, hoàn toàn không cùng huyết thống.
Quả nhiên, giày đã rơi xuống đất.
Trương Văn Tân ném tờ giấy kết quả vào mặt tôi, ánh mắt căm hận:
“Bây giờ, còn gì để nữa không?”
Tôi bình tĩnh ta, đáp gọn:
“Báo cảnh sát đi. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng muốn có một lời giải thích!”
Mặt Trương Văn Tân co giật mấy cái, lạnh lùng bật :
“Cứng miệng đến mức này, tôi đúng là lần đầu tiên thấy đấy.
Sao nào, nhân của đến mức không dám lôi ra ánh sáng hả?”
“Báo cảnh sát? Cảnh sát quản chuyện đàn ông đi lang chạ à?
Không thấy mất mặt thì cứ đi đi!”
“Ngày mai chuẩn bị xong hết giấy tờ đi.
Sáng tôi tới đón, chúng ta thủ tục ly hôn!
Những gì hứa nhường cho tôi, cũng xử lý luôn một thể!”
Tôi về nhà, đơn giản thuật lại kết quả xét nghiệm với ba mẹ.
Họ không có phản ứng gì quá lớn, dường như từ lâu đã đoán kết cục này.
Tôi trở lại phòng, cảm thấy trong lòng nghẹn ứ khó chịu.
Mẹ tôi vẫn luôn dặn, tôi đang trong tháng ở cữ, tuyệt đối không dính gió.
Vì , suốt mấy ngày qua bà kiên quyết không cho tôi mở cửa sổ.
Nhưng nghĩ lại, thời gian qua tôi cũng đã nhiều lần ra ngoài rồi.
Nghĩ thế, tôi liền bước thẳng tới bên cửa sổ, vặn tay cầm mở toang ra.
Đúng lúc ấy, phía sau lưng vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Mẹ tôi lao tới, ôm chặt lấy eo tôi, cả hai ngã phịch xuống đất.
“Con à! Con không thể nghĩ quẩn như !”
“Phương Lê! Con đừng dại dột mà!”
Mẹ vừa ôm lấy tôi vừa khóc nức nở, giọng run rẩy vì sợ hãi.
Bạn thấy sao?