1.
Vừa sinh con trai, nghe thấy tiếng khóc vang dội của bé, tôi lập tức kiệt sức thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, cố gắng gượng người ngồi dậy, tôi bỗng dưng bị một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt.
Tôi chết lặng, ngước mắt lên —
Người đánh tôi lại chính là chồng mình, Trương Văn Tân, người từng thề thốt tôi như sinh mệnh.
Lúc này, ta đang trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, gào thét vào mặt tôi:
“Phương Lê, đồ không biết xấu hổ, đã ra chuyện tốt đẹp gì hả?!”
Tôi ôm má, bàng hoàng hoảng loạn!
Mẹ tôi lao tới, nước mắt đỏ hoe, chắn trước mặt tôi:
“Trương Văn Tân, cho dù có chuyện gì cũng không ra tay! Lê Lê vừa sinh con xong đấy!”
Ba tôi cũng vội vàng ôm lấy thắt lưng Trương Văn Tân, kéo ta ra sau:
“Nhất định có hiểu lầm gì đó! Ít nhất phải nghe Lê Lê giải thích đã!”
Cuối cùng tôi cũng lấy lại bình tĩnh, nỗi ấm ức như nước lũ tràn về.
Tôi đã đau đớn vật vã suốt hai ngày trời, sinh cho ta một đứa con trai, mà ta vẫn nhẫn tâm đánh tôi sao?!
Tôi nghiến răng chất vấn:
“Trương Văn Tân, điên rồi à? Tại sao lại đánh tôi? Anh phải cho rõ ràng!”
Anh ta gầm lên:
“Tại sao ư? Cô tự mình ra chuyện nhục nhã như còn giả vờ không biết à?”
“Phương Lê, từ lúc mang thai, tôi hầu hạ như tổ tông! Thế mà lại đối xử với tôi thế này— không thấy áy náy sao?”
Tôi hoàn toàn mơ hồ, không hiểu nổi mình đã sai điều gì, càng không biết mình đã có lỗi với ta ở đâu.
Tôi về phía ba mẹ.
Nếu như là trước đây, chỉ cần ai dám tới tôi, ba mẹ nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Nhưng lúc này, dù gương mặt họ tràn đầy đau lòng, thân thể lại bất , không ai tiến lên bảo vệ tôi nữa.
Tôi cắn chặt môi, vừa định nổ tung, thì y tá đã bế đứa bé bước vào phòng.
Theo sau là thân của tôi, Từ Khả Hạ, cũng với vẻ mặt nặng nề.
“Đã lấy mẫu máu xong rồi,” y tá nhàn nhạt , “Mẹ phải sớm cho bé tập bú mẹ đi. Phải bế bé nhiều hơn, cho bé quen hơi, chứ không phải sinh xong thì ngủ thẳng một mạch, vô trách nhiệm như .”
Không hiểu vì sao, ánh mắt của y tá cũng đầy bất mãn, thậm chí còn lườm tôi trắng mắt.
Nhưng khi đối diện với Trương Văn Tân, ta lại lập tức nở nụ dịu dàng.
“Đưa cho tôi, đưa con cho tôi!”
Vừa thấy đứa bé, tôi lập tức quên sạch cái tát kia.
Mắt đỏ hoe, tôi vội giơ tay ra đón lấy bé con.
Đứa trẻ này, đến giờ tôi còn chưa kịp rõ mặt.
Nhưng Từ Khả Hạ lại chắn ngay trước mặt tôi:
“Lê Lê, hay là cậu nghỉ ngơi thêm chút đi, mấy ngày nay chắc mệt lắm rồi!”
Cô ấy càng ngăn cản, tôi càng sốt ruột.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ?
Sao vừa mới sinh con xong, tất cả mọi người đều thay đổi rồi?
Chẳng lẽ con tôi bị dị tật gì sao? Hay có vấn đề gì nghiêm trọng?
Tôi hoàn toàn sụp đổ, không kìm gào to:
“Tránh ra! Tôi phải con tôi! Đó là con tôi!”
Mỗi lời hét ra, vết khâu dưới thân đau nhói như xé ruột gan.
Y tá mặt nặng như chì, vòng qua đám người, đặt đứa bé vào tay tôi.
Cuối cùng, tôi cũng bế con lần đầu tiên.
Thế , vừa liếc , tôi đã sững người tại chỗ.
Tôi lập tức kéo lấy cánh tay y tá định quay đi:
“Không đúng! Có nhầm lẫn rồi! Đây không phải con tôi! Con tôi đâu? Các người giao nhầm con rồi!”
Y tá nhíu chặt mày, mạnh tay hất tay tôi ra, hậm hực :
“Nhầm cái gì mà nhầm?! Nhà đã ầm ĩ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi! Camera kiểm tra hết lượt, bệnh viện cũng bị họ quậy tưng bừng cả lên.”
“Rõ ràng đây chính là đứa bé sinh ra! Cô tự mình chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng không rõ à? Phiền phức đến mức độ này, đúng là tài thật đấy!”
“Không, không thể nào! Chắc chắn là có nhầm lẫn!”
“Anh… Văn Tân, con chúng ta đâu?”
“Ba, mẹ, chẳng lẽ ba mẹ không trông chừng sao? Chắc chắn là giao nhầm rồi!”
Tôi gần như phát điên, thân thể đau đớn tột cùng, nỗi đau trong tim còn dữ dội gấp bội!
“Phương Lê, cũng hy vọng là nhầm lẫn! Anh cũng cầu trời là nhầm!”
“Nhưng mẹ kiếp… mẹ kiếp…”
Trương Văn Tân nghẹn ngào, cúi đầu chạy vội ra khỏi phòng bệnh.
Ba mẹ tôi cũng chỉ lặng người, sắc mặt tuyệt vọng, không ai thốt nổi một lời.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Tôi run rẩy đứa bé trong lòng, cả người lạnh toát.
Tôi và Trương Văn Tân đều là người Trung Quốc thuần chủng.
Vậy mà đứa trẻ tôi đang bế—
Lại là một bé con tóc vàng, mắt xanh, sống mũi cao thẳng—một đứa trẻ lai rõ rành rành!
2.
Tôi đặt đứa bé đang khóc ngằn ngặt lên giường, toàn thân run rẩy, cố gắng lết xuống đất.
“Lê Lê, con phải nghỉ ngơi! Đừng cử nữa, có gì thì đợi vài hôm hãy tính!”
Mẹ tôi vội vàng đỡ lấy người tôi, trong mắt ngập tràn xót xa.
Nhưng tôi sao có thể ngồi yên ?
Tôi khom lưng, nhẫn nhịn cơn đau nhói dưới thân, loạng choạng lao thẳng tới phòng bác sĩ.
“Tôi muốn xem camera! Cho tôi xem camera!”
Mẹ và Từ Khả Hạ dìu hai bên, vừa lau nước mắt vừa khuyên nhủ:
“Lê Lê… lúc con vừa ngủ thiếp đi, bọn mẹ đã xem rồi. Thật sự, đứa bé đó chính là con sinh ra mà…”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Tôi trợn mắt hét lớn.
Những bác sĩ, y tá ban đầu còn niềm nở đón tiếp khi tôi nhập viện, lúc này đều trở mặt, lạnh lùng hẳn đi.
“Nhà còn định quậy đến khi nào nữa? Ban nãy đã ầm ĩ một trận rồi, giờ lại muốn loạn tiếp hả?”
“Ở đây không phải chỉ có mình nhà đâu!”
“Muốn tự biên tự diễn thì đừng kéo tụi tôi vào, đúng là xui xẻo!”
Ánh mắt khinh thường của họ, chẳng thèm giấu giếm chút nào.
Nhưng tôi nào phải đang diễn trò?
Tôi còn hơn ai hết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Làm sao tôi có thể sinh ra một đứa bé lai?
Suốt năm qua, tôi còn chưa từng gặp nổi một người ngoại quốc!
Dưới sự áp lực của tôi, bác sĩ miễn cưỡng mở lại đoạn ghi hình lúc sinh.
Tôi dán chặt mắt vào màn hình.
Đứa bé đỏ hỏn, còn dính đầy máu và nước ối kia—
Rõ ràng chính là đứa trẻ tóc vàng mắt xanh đang khóc ngằn ngặt trong lòng tôi lúc nãy.
Cả đầu tôi ong lên, hỗn loạn đến trống rỗng.
Mẹ và Từ Khả Hạ đỡ tôi ra khỏi văn phòng bác sĩ, bước thấp bước cao.
Ngay lúc ấy, tôi bắt gặp Trương Văn Tân đang đứng ở hành lang, mắt đỏ hoe, vẻ mặt thất thần.
Đến lúc này, tôi mới thật sự hiểu lý do vì sao ta lại mất kiểm soát như .
Tôi lao tới, nắm chặt lấy áo , gần như khóc òa:
“Anh à, em không biết chuyện này là sao nữa…”
“Anh phải tin em! Chắc chắn đã có nhầm lẫn ở đâu đó! Em chưa từng phản bội , chưa bao giờ!”
Trương Văn Tân trừng mắt tôi, ánh mắt đầy căm hận, gằn từng chữ:
“Phương Lê, đứa trẻ đang nằm đó rành rành, còn muốn tôi tin cái gì? Tin bằng cách nào đây?”
“Tôi mẹ nó chưa đối xử đủ tốt với à?!”
Anh ta gào lên, giọng khản đặc vì tức giận.
Tôi nghẹn lời.
Nhưng tôi thật sự chưa từng phản bội ấy! Tôi chưa từng ngoại , càng không hề có quan hệ với người nước ngoài!
Tôi cũng khốn khổ muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao!
“Anh à… em thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh nhất định phải tin em!”
“Em cần … bây giờ, em rất cần …!”
Tôi ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy chân Trương Văn Tân, khóc đến nức nở.
Mẹ tôi đau lòng lao tới muốn đỡ tôi dậy:
“Con à, đừng ngồi dưới đất! Lạnh lắm, cẩn thận sau này bị bệnh hậu sản đó!”
Nhưng tôi lúc này đâu còn quan tâm nổi.
Trương Văn Tân, người trước kia cưng chiều tôi đến mức ba mẹ tôi còn cảm thấy quá nuông chiều, người từng chỉ mong tôi sớm sinh cho một đứa con.
Từ lúc tôi mang thai, ấy từng chút từng chút săn sóc, che chở.
Ngay cả lúc siêu âm ba tháng, cũng tự chi tiền đưa tôi xét nghiệm nước ối và tầm soát toàn bộ gen cho đứa trẻ, chỉ để chắc chắn rằng con mình an toàn khỏe mạnh.
Anh ấy thật sự tôi, cả đứa bé này.
Tôi cũng đã sớm coi như chỗ dựa duy nhất của cuộc đời mình.
Vậy mà giờ đây, tôi như kẻ thù cha!
“Phương Lê, chúng ta ly hôn đi.”
Nói xong, Trương Văn Tân quay lưng bỏ đi, để mặc tôi ngồi bệt nơi hành lang bệnh viện, gào khóc không thành tiếng.
Mẹ vừa khóc vừa cố gắng đỡ tôi đứng lên, Từ Khả Hạ mắt cũng đỏ hoe, luống cuống chạy tới giúp.
Ba tôi bế đứa bé ló đầu ra từ phòng bệnh, đứng chết trân nơi cửa, không biết phải gì.
Xung quanh, không biết từ lúc nào đã vây kín một đám người hiếu kỳ.
Giữa tiếng ồn ào xì xào, tôi chỉ nghe rõ một câu đâm thẳng vào tim—
“Cô ta đúng là đồ đê tiện! Đáng đời! Phì!”
Bạn thấy sao?