Nói xong, tôi bỗng cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống dưới người.
Cảm giác này tôi quen thuộc quá rồi.
Vừa đứng dậy thì đúng là tới kỳ kinh nguyệt rồi!
Chuyện hiểu lầm mang thai cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn.
Gọi dì giúp việc đến thay ga giường xong, tôi cố nũng với Tịch Yến.
【Hu hu hu, kinh nguyệt cuối cùng cũng tới rồi, khó chịu quá.】
Tịch Yến trả lời ngay: 【Uống nhiều nước ấm vào.】
【??? Chỉ một câu uống nước ấm là xong à? Đây là cách quan tâm người mình thích đấy hả? Không có biểu hiện gì khác sao?】
Tịch Yến có vẻ ngây ngô hiểu nhầm, lập tức chuyển khoản cho tôi 500 nghìn.
【Cầm 500 nghìn này đi mua chút nước ấm uống.】
【……】
Tốt lắm, lại bắt đầu nhau… rồi hành nhau tiếp rồi đây!
13
Buổi trưa hôm sau, Tịch Yến đến đón tôi về nhà.
Biết ấy thích mình rồi, tôi cũng ngại không dám “ trò” trước mặt nữa.
Trên đường về, tôi lén liếc rất nhiều lần, Tịch Yến cứ mím chặt môi không một lời, khiến tôi tò mò muốn chết.
Cuối cùng về đến nhà, tôi vẫn không nhịn kéo lại: “Những lời với Giang Phương Khiết rốt cuộc là có ý gì?”
Tịch Yến ung dung tôi: “Những lời đó, đối với em quan trọng lắm sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tại sao?”
Còn tại sao nữa chứ?
Tất nhiên là vì tôi đã thích ấy rồi. Nếu không thì tôi đâu quan tâm ấy gặp ai, gì.
Nhưng tôi ngại không dám thừa nhận, liền kiêu ngạo : “Cũng không phải quá quan trọng. Chỉ là muốn xem chị đây thế nào lại khiến thêm một người đàn ông mê đắm thôi.”
Tịch Yến cũng không vạch trần tôi, mà trực tiếp thật: “Nhưng những lời đó thật sự muốn để em biết. Giống như đã với Giang Phương Khiết, lúc đầu quyết định kết hôn với em, đúng là vẫn chưa thích em. Vì cảm thấy em và hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau. Anh thích mọi thứ đều có trật tự, còn em thì quen sống tự do, tùy hứng. Hai tháng đầu mới kết hôn, thậm chí còn chưa quen sống cùng một mái nhà với em.”
Những điều , tôi cũng rất đồng cảm, nên tò mò hỏi: “Vậy bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Nói thật là chính cũng không biết. Chỉ là sau đó cảm thấy, sống một cuộc sống tự do như em cũng rất tốt. Mỗi ngày đều vui vẻ, không có áp lực gì, cũng hiếm khi có cảm tiêu cực. Mỗi lần tan về nhà thấy em, em đều tràn đầy năng lượng, rạng rỡ như thế. Ngay cả những cảm bực bội trong công ty của cũng tan biến. Cho nên…”
Tôi sốt ruột hỏi: “Cho nên gì?”
“Cho nên có một thời gian rất thích cãi nhau với em, cảm thấy như rất thú vị. Có lẽ chính trong quá trình sống chung như , nhận ra em ngày càng quan trọng với . Vì thế hôm đó đi công tác về, không thấy em ở nhà, cảm thấy rất lạ, nên mới đến thẳng nhà đấu giá đón em. Khi thấy em, mới cảm thấy yên tâm. Tất nhiên, còn một điểm rất quan trọng nữa.”
“Điểm gì?”
Tịch Yến tôi đầy ẩn ý: “Còn em thì xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, lại là vợ hợp pháp của . Anh ngày nào cũng ngủ cạnh em, không lòng chẳng phải quá bất thường rồi sao? Em thật sự xem là lưu hạ Huệ đấy à?”
Tuyệt lắm…
Bài diễn văn dài ngoằng phía trước của Tịch Yến còn không bằng một câu khen tôi xinh đẹp, dáng chuẩn, khiến tôi vui vẻ rạo rực.
Đến đây, trái tim tôi cuối cùng cũng yên ổn lại.
Tôi mỉm Tịch Yến: “Vậy… nếu đã thích em như thế, em cũng đành miễn cưỡng thích lại một chút .”
Trong ánh mắt, cảm của cả hai như quấn quýt lấy nhau, không khí lập tức trở nên mờ ám.
Tất cả mọi chuyện, vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã ngã ngũ.
Tịch Yến bước lên xoa đầu tôi: “Lần sau đừng ngốc nữa, chỉ vì người ta ly gián vài câu mà đòi ly hôn với .”
“Thì đâu có thích em đâu, em sao biết chứ.”
“Ừ, là lỗi của .” Rồi Tịch Yến đồng hồ, tiếc nuối : “Anh lát nữa phải bắt chuyến bay đi công tác ở thành phố C. Không thể ở bên em rồi, em ở nhà ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ lung tung nữa, biết chưa?”
“Biết rồi mà.”
Bạn thấy sao?