Vừa Kịp Nói Yêu [...] – Chương 5

5

Tôi lười đáp lời ta, còn Tịch Yến thì vì nghĩa giữa hai nhà nên đáp lại:

“Tôi đến đón Niệm Niệm về nhà.”

Nghe , mặt Giang Phương Khiết chùng xuống: “Niệm Niệm thật giỏi giữ chồng nha, có thể khiến Tịch Yến lạnh lùng cao ngạo cũng nghe lời răm rắp.”

Câu này Giang Phương Khiết cố , vì Tịch Yến ghét nhất bị người khác quản.

Ai ngờ hôm nay Tịch Yến như bị gì ấy, lại còn giúp tôi phản pháo lại ta.

“Ừ. Vợ tôi còn có thể khiến cũng nghe lời răm rắp nữa cơ.”

“Phụt——”

Nghe câu đó tôi bật thành tiếng.

Giang Phương Khiết mất mặt, đành ngượng ngùng rời đi.

Lên xe rồi, tôi trêu chọc: “Lạ thật đó, mà cũng có ngày giúp tôi à?”

“Em là vợ . Anh giúp em thì có gì lạ?”

“Vậy … không sợ là tôi vô lý trước à?”

Tịch Yến trả lời tự nhiên: “Anh đến để chống lưng cho em, không phải để xử án công bằng.  Anh không cần biết ai đúng ai sai.”

Nói câu đó lúc đang lùi xe, ánh mắt Tịch Yến ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm vô lăng, vẻ mặt nghiêm túc, cứ như câu khiến tim tôi rung kia chỉ là lời bâng quơ.

Nhưng tim tôi lại như bị níu lên cao, dường như… có thứ gì đó đang tan chảy trong lòng.

Cảm giác này thật lạ.

Giống như cảm , không chỉ là cảm .

Nghĩ kỹ lại, tuy tôi và Tịch Yến là hôn nhân thương mại, dường như cả hai đều không quá phản cảm với cuộc hôn nhân này.

Dù sao chúng tôi đều xuất thân từ những gia đình như , tự nhiên sẽ chọn người mang lại lợi ích cho gia tộc.

Mà Tịch Yến, chính là đối tượng ưu tú hàng đầu trong giới.

Ban đầu tôi còn lo ấy không đồng ý.

Dù gì từ nhỏ tôi đã chẳng có chí tiến thủ gì, chị trong nhà đều rất giỏi, tôi thì chỉ sống qua ngày.

Không ngờ cuối cùng lại là Tịch Yến chủ đồng ý để thúc đẩy hôn sự.

Sau khi kết hôn, ấy cũng rất nuông chiều tôi, không hề hạn chế tôi ở bất kỳ phương diện nào.

Thậm chí tôi sợ ở nhà cũ không thoải mái, còn chủ đề nghị chúng tôi ra ngoài sống riêng.

Nghĩ thấy đúng là người chồng mẫu mực trong giới liên hôn.

Tôi bỗng dưng , ghé sát lại hôn nhẹ lên má , giọng nũng nịu: “Hehe, chồng là nhất, cảm ơn chồng nhé~”

Không biết Tịch Yến bị gì, bất ngờ đạp phanh gấp, suýt nữa hất tôi – người chưa cài dây an toàn – bay ra khỏi ghế.

Tôi giữ vững thân thể rồi lập tức nổi điên: “Anh đúng là không thể khen ! Anh quả nhiên vẫn không ổn!”

Tịch Yến: “…”

7

Về đến nhà, dì cho tôi một chén tổ yến thạch lạnh, gọi tôi ra ăn.

Nhưng vừa mới ăn một miếng, tôi bỗng thấy dạ dày cuộn lên, đặt bát xuống là bắt đầu nôn khan.

Thấy , dì vội vàng chạy lại xem tôi: “Sao thế này? Phu nhân?”

“Tôi cũng… ọe… tôi cũng không biết nữa.”

Ngay sau đó, dì tôi đầy nghi ngờ.

“Phu nhân, tôi nhớ hình như kỳ kinh của cũng đã trễ gần một tuần rồi đúng không? Cộng thêm cả triệu chứng buồn nôn này, chẳng lẽ là… có thai?”

Tôi lập tức phủ nhận: “Không thể nào, lần nào tụi tôi cũng dùng biện pháp rồi mà.”

“Nhưng dùng biện pháp cũng không chắc chắn tránh thai 100% đâu. Năm xưa tôi cũng dùng biện pháp, thế mà vẫn lỡ mang thai thằng con út của tôi đấy.”

Hả???

Lời của dì khiến tôi và Tịch Yến đều bỗng nhiên mất hết tự tin.

Đặc biệt là tôi, cả người như bị đông cứng.

Tôi mới có hai mươi lăm tuổi, bản thân còn chưa lớn hẳn, sao lại có thể mang thai đứa nhỏ ?

Nhìn sang Tịch Yến, ấy cũng ngẩn người.

Người luôn quen kiểm soát mọi thứ như , lần đầu tiên rơi vào cảnh tay chân luống cuống.

Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, dọn tổ yến thạch lạnh của tôi qua một bên, rồi rót cho tôi một cốc nước ấm.

“Về sau đừng ăn đồ lạnh nữa, uống nhiều nước ấm. Ngày mai đi bệnh viện với em. Mình kiểm tra toàn diện luôn.”

“Ừ, thôi.”

Trả lời xong, tôi đứng dậy định lên phòng nghỉ, thì bị Tịch Yến đỡ lại: “Đi chậm một chút, đừng bước mạnh như .”

Thấy , dì không nhịn lên.

“Hai đứa đừng căng thẳng quá. Dù thật sự có thai thì bà bầu cũng không mong manh yếu ớt như thế đâu.”

Nhưng Tịch Yến lại lạnh nhạt : “Hạ Niệm Niệm vốn dĩ đã là món đồ dễ vỡ cần nâng niu, giờ có thêm em bé, càng phải chăm sóc hơn nữa.”

Hứ, mới là món đồ dễ vỡ đấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...