Sau đó chỉ cần tháo khẩu trang, để phóng viên nhận ra nhận sai người là xong, ta có thể thừa cơ lẻn đi.
Tôi lúc đó không biết ta vừa thân mật với Phương Hòa bị chụp lại, nên đồng ý.
Kết quả hôm sau, từ khóa “Ảnh đế Phương Hòa ngoại ” lập tức leo lên hot search ở khắp các nền tảng.
Mà tôi, với đồ hóa trang của Giang Phương Khiết, bị truyền thông chụp trúng rõ mặt.
Tôi vô duyên vô cớ trở thành “tiểu tam” hoại hôn nhân người khác, bị người đời mắng chửi.
Sau đó tôi tìm Giang Phương Khiết đối chất.
Ban đầu ta còn chối không nhận là cố ý gài tôi.
Nhưng khi tôi đưa bằng chứng ra trước mặt, ta bắt đầu cầu xin tôi tha thứ, sự nghiệp ta vất vả lắm mới có , nếu bị gán mác “tiểu tam” thì coi như tan tành.
Còn tôi chỉ là người bình thường, cùng lắm bị fan chửi vài ngày, chờ hết hot rồi cũng chẳng ai nhớ tới nữa.
Từ đó tôi hoàn toàn thất vọng về ta, trực tiếp tung bằng chứng lên mạng để minh oan cho bản thân.
Con đường nghệ thuật của Giang Phương Khiết từ đó bị vấy bẩn.
Dù nhà ta vẫn tiếp tục đổ tài nguyên cho, danh tiếng thì không thể cứu vãn nữa.
Kể từ đó, tôi và Giang Phương Khiết chính thức trở mặt.
Nhà họ Tịch cũng hủy hôn ước với ta.
Sau đó mới có “CP” của tôi và Tịch Yến, rồi chuyện đính hôn của chúng tôi.
Sau màn chào hỏi giả tạo, chúng tôi cùng vào phòng đấu giá.
Ban đầu tôi chỉ đi theo Hướng Tình để ấy mua đồ, đến khi một chiếc nhẫn ngọc hình rồng đưa ra, tôi lại hứng thú một chút.
Đó là chiếc nhẫn vàng nạm ngọc phỉ thúy, phần khắc rất tinh xảo, qua đã thấy kiểu khoe mẽ phô trương.
Tuy tôi thấy nó khá phèn, ba tôi lại thích mấy món vừa quê vừa lấp lánh thế này.
Vừa hay sắp tới sinh nhật ông, nên tôi quyết định mua tặng.
Khi giá đẩy lên bảy trăm nghìn, tôi giơ bảng: “Một triệu.”
Mức giá này đã vượt xa giá trị thực của món đồ, cho thấy tôi nhất định phải lấy nó.
Dù trong hội trường toàn người quen, phần lớn cũng không tiện tranh giá với tôi.
Nhưng đến lúc sắp chốt, vẫn có người cố sự.
“Một triệu rưỡi.”
6
Nghe giọng đó, quả nhiên là Giang Phương Khiết.
Cô ta liếc tôi đầy khiêu khích, ánh mắt ngập tràn ác ý.
Tôi không thèm để ý, tiếp tục giơ bảng: “Một triệu sáu.”
Giang Phương Khiết: “Hai triệu.”
“Hai triệu hai.”
“Ba triệu.”
Cứ thế đấu giá ăn thua, một chiếc nhẫn chỉ đáng năm trăm nghìn, bị tôi và Giang Phương Khiết đẩy lên năm triệu.
Tôi vừa hô năm triệu, ta vẫn không chịu: “Năm triệu năm.”
Bao năm rồi, ta là người đầu tiên tôi, mà đến giờ vẫn không chịu buông tha.
Lúc này Hướng Tình khuyên tôi: “Thôi đi, đừng chấp ta. Cô ta từ sau vụ bị chửi là tiểu tam thì sự nghiệp xuống dốc, Phương Hòa cũng bỏ rơi luôn.
Gần đây tôi còn nghe phong phanh, ba ta định gả ta cho nhị thiếu nhà họ Diệp để đổi lấy hợp tác.”
“Nhị thiếu nhà họ Diệp? Không phải cái gã suốt ngày cắm mặt trong sòng bạc – Diệp Thần à?”
“Ừ, chính là hắn.”
Ồ… bảo sao ta cáu thế.
Thế nên tôi không giơ bảng nữa, định nhường cho ta.
Ai ngờ tôi không giơ bảng, lại có người khác giơ: “Mười triệu.”
Mười triệu?
Tên ngốc nào bỏ mười triệu mua cái nhẫn này ?
Khoan đã…
Giọng người đó… sao giống ông chồng của tôi quá ?
Ngoảnh đầu lại, quả nhiên là Tịch Yến.
Giá lập tức tăng gấp đôi, Giang Phương Khiết thấy là Tịch Yến thì mặt mày tái mét, đặt bảng xuống không thêm lời.
Dù gì trong giới ai cũng biết, Tịch Yến là kiểu người cố chấp, đã thích là phải lấy .
Ra khỏi phòng đấu giá, Hướng Tình đi trước.
Tôi Tịch Yến như thằng khùng: “Anh bị u não à? Bỏ mười triệu mua cái nhẫn rách nát kia?”
“Không phải em muốn sao? Anh mua cho em mà còn bị mắng là có u não? Hạ Niệm Niệm, là đầu em có vấn đề thì có.”
Tôi đang định phản pháo, thì thấy Giang Phương Khiết khoác tay trai bao của ta bước tới.
Cô ta gọi chúng tôi: “Tịch Yến, Niệm Niệm. Hôm nay hai người cũng có hứng đi đấu giá à?”
Bạn thấy sao?