Vừa Kịp Nói Yêu [...] – Chương 2

2

3

Trên đường về, tôi và Tịch Yến ngồi trên xe, vô cùng ăn ý.

Anh không , tôi cũng không mở miệng.

Vừa hay, lỗ tai tôi yên tĩnh một lúc.

Về đến nhà cũ, mẹ chồng thấy tôi mặc chiếc sườn xám mà bà tặng, liền vui mừng ra mặt:

“Ây da, Niệm Niệm mặc bộ sườn xám này đẹp thật đấy, mẹ xem như không tặng nhầm rồi!”

Nghe , Tịch Yến liếc tôi một cái, có vẻ ngạc nhiên.

Chờ mẹ chồng đi bận việc, sắc mặt mới dịu lại, :

“Chiếc sườn xám này… là mẹ tặng em à?”

“Chứ không lẽ ai khác?”

Nghe , từ từ giơ ngón cái với tôi:

“Được lắm, vừa nãy là sai. Em mặc bộ này đúng là rất đẹp.”

Tôi liếc trắng mắt:

“Chuyện khách quan mà cũng cần à?”

Ăn xong, Tịch Yến ở phòng khách chơi cờ với ba chồng, còn tôi thì bị mẹ chồng bí mật kéo vào phòng.

Tôi mờ mịt hỏi:

“Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Mẹ chồng híp mắt, nắm tay tôi:

“Niệm Niệm à, con với A Yến kết hôn cũng gần nửa năm rồi, hai đứa tính khi nào có con ?”

Sợ tôi thấy áp lực, mẹ chồng vội vàng giải thích:

“Tất nhiên rồi, mẹ không bắt hai đứa phải sinh ngay đâu. Nhưng mẹ thấy con nhà ông Lý có thai ngoài ý muốn, cực khổ quá, nôn mửa suốt ngày.

Sau đó đi khám Đông y, người ta bảo do trước khi mang thai cơ thể không điều dưỡng tốt nên mới khổ như .

Mẹ nghĩ, nếu con với A Yến tính có con thì mẹ sớm một chút, mẹ mời danh y Đông y về nhà điều dưỡng cho con.

Đợi khi cơ thể ổn rồi hãy mang thai cũng không muộn.”

Tuy bà , tôi biết người lớn trong nhà chắc chắn đều mong có cháu càng sớm càng tốt.

Mà mấy năm gần đây tôi chưa có kế hoạch sinh con, sao bây giờ?

Trong khoảnh khắc lóe lên ý tưởng, tôi nghĩ ra một chiêu hiểm.

Tôi liền nắm tay mẹ chồng, buồn bã :

“Mẹ… thật ra… thật ra con với A Yến vừa cưới xong đã tính có con rồi.

Nhưng nửa năm trôi qua, bụng con vẫn không có tĩnh gì.

Sau đó tụi con đi bệnh viện kiểm tra… không ngờ… không ngờ…”

Chưa hết, mẹ chồng đã gấp đến phát hoảng.

“Không ngờ cái gì?”

“Không ngờ bác sĩ là do A Yến có vấn đề.

Sau đó con khuyên ấy nên đi điều trị, mà ấy sĩ diện quá, không chịu đến bệnh viện.

Mẹ ơi, mẹ giúp con khuyên ảnh với.”

“Cái gì?”

Nghe xong, mẹ chồng sững người.

“Thằng nhỏ này đúng là, chuyện gì mà phải ngại chứ.

Y học bây giờ phát triển thế này, nhà mình cũng đâu thiếu tiền.

Chữa bệnh nhỏ như chẳng phải chuyện nhỏ à?

Không , Niệm Niệm, con đi gọi A Yến vào đây, mẹ phải chuyện với nó một trận.

Sao nó lại sợ khám bệnh thế chứ?”

Ra khỏi phòng mẹ chồng, tôi gần như nhịn từ phòng đến phòng khách.

“A Yến, mẹ gọi vào phòng mẹ một lát.”

Tịch Yến vẫn chưa biết mình sắp có màn ‘chất vấn’, thong dong bước vào phòng mẹ.

Mười phút sau, mặt mày xám xịt bước ra, liếc tôi một cái, vì có ba ở đó nên không tiện gì, chỉ nghiến răng tạm biệt ba mẹ.

“Ba, mẹ, con với Niệm Niệm còn chút việc, tụi con về trước ạ.”

Trước khi lên xe, mẹ chồng còn lo lắng đuổi theo dặn dò:

“A Yến à, lời mẹ con phải để trong lòng đó, rảnh thì đi bệnh viện khám sớm đi.”

Nghe , sắc mặt Tịch Yến càng đen hơn:

“Biết rồi, mẹ.”

Xe vừa rời khỏi nhà cũ, tôi không nhịn nổi nữa, lên.

“Hahahahahahaha!”

Tịch Yến hận không thể bóp c.h.ế.t tôi:

“Vui lắm hả? Hạ Niệm Niệm.”

“Hì hì, ai bảo hôm nay dám lừa tôi trước. Tôi trả thù một lần, coi như huề nhau.”

Nhưng Tịch Yến tôi đầy nguy hiểm:

“Huề cái gì mà huề.”

“Thế tính sao? Hay quay xe lại, vô phòng mẹ giải thích là rất ‘’? Hahahahahaha!”

Bị tôi chế giễu, Tịch Yến không nữa, chỉ đạp mạnh chân ga, phi như bay về nhà.

Về đến nơi, bế tôi ném thẳng lên giường, rồi nới lỏng cà vạt, :

“Vì em nghi ngờ năng lực của , để dùng hành chứng minh rốt cuộc có ‘’ không.”

4

Xong chuyện, Tịch Yến nằm tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc, lạnh nhạt liếc tôi.

“Giờ thì em xem, là không , hay em không ?”

“…”

Đồ đàn ông c.h.ế.t tiệt!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...