QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Mặt Liễu Mạn trắng bệch như giấy, giọng gào lên chói tai, thân thể lại run bần bật không ngừng.
mẹ chồng cũng ngây ra như phỗng, ánh mắt chấn nàng ta:
“Mạn nhi? Nó … thật sao?”
“Di mẫu! Không có! Là biểu tẩu vu oan hãm con! Nàng ta ghen ghét biểu ca thương con!”
Liễu Mạn nhào tới ôm lấy chân mẹ chồng khóc lóc thảm thiết.
“Vu oan?” Ta vỗ vỗ tay.
Tâm phúc bà tử lập tức dẫn một người bị trói chặt, mặt mũi bầm dập vào – chính là bà vú thân cận của Liễu Mạn – Trương bà tử.
Trong tay còn có một túi thuốc bột và mấy cuốn sổ sách giả mạo.
“Trương bà tử đã khai rồi, là ngươi sai bà ta mỗi ngày trộn mộng đà vào hương an thần. Còn những thứ này,” ta hất cằm chỉ vào đống sổ sách trên đất, “là bằng chứng cha ngươi – Liễu Chí Viễn – câu kết kẻ cũ trong phủ tham ô hơn mười vạn lượng bạc công của phủ Hầu. Thu nhập điền trang, lợi tức cửa tiệm, phần lớn đều chảy vào hầu bao nhà họ Liễu các ngươi. Các ngươi, chính là đám đỉa hút máu phủ Hầu!”
Bằng chứng rành rành.
Liễu Mạn ngã phệt xuống đất, sắc mặt xám ngoét, run rẩy không thốt nửa lời.
mẹ chồng đống chứng cứ, lại Liễu Mạn như đống giẻ rách trên nền, rồi ngoảnh lại con trai nằm hấp hối trên giường, cơn giận và nỗi tuyệt vọng cuộn lên như sóng dữ.
“Tiện nhân! Độc phụ! Các ngươi thật ác độc!”
Bà ta gào lên một tiếng, nhào tới túm lấy Liễu Mạn mà đánh mà cấu, móng tay xé toạc cả mặt nàng ta.
“Ta xem các ngươi như ruột thịt! Các ngươi lại Hành nhi ta ra thế này! Hại cả phủ Hầu này tan nát!”
Cảnh tượng trong phòng loạn như giặc cướp.
Ta chỉ khoanh tay đứng , mắt lạnh như băng, lòng không gợn chút thương .
Chó cắn chó, lông bay đầy miệng.
Cuối cùng, Liễu Mạn cùng cha nàng – Liễu Chí Viễn – và mấy quản sự tham ô trong phủ, đều bị mẹ chồng nổi giận lôi đình cho tống thẳng vào ngục Đại Lý Tự chờ tra xét.
Kết cục chờ đón bọn họ – chính là tịch biên gia sản, lưu đày tha phương.
Phủ Hầu sau cơn địa chấn này, nguyên khí đại thương, ít ra cũng coi như đã nhổ đi khối u độc lớn nhất.
mẹ chồng trải qua biến cố này, tựa như già đi mười tuổi, tinh thần sa sút, chẳng còn sức quản lý phủ Hầu, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều giao cả cho ta.
Ta đống tài vật vừa thu hồi về trong kho, lại liếc sổ sách vẫn còn lỗ thủng to như miệng chậu, chỉ biết dài giọng thở than:
“Cách mạng còn chưa thành công, chuyện kiếm bạc vẫn cần nỗ lực a!”
Còn về Chu Hành…
Sau khi nhổ tận gốc mùi hương độc của Liễu Mạn, lại dùng đúng phương thuốc của Tiết thần y, bệnh của hắn quả nhiên chuyển biến kỳ lạ, bắt đầu khởi sắc.
Tuy vẫn còn yếu nhược, rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra, lượm lại cái mạng.
Ngày hắn tỉnh, trời trong nắng ấm.
Ta đang ngồi ngay cửa sổ gian ngoài phòng hắn, vừa hưởng nắng vừa sung sướng đếm bạc phiếu chia lời tháng này của mấy tiệm trong tay.
Một tờ, hai tờ… ư hự, cảm giác này, mùi mực in này, thật lòng người thư thái an hòa.
“Khụ… khụ…” Gian trong truyền ra mấy tiếng ho yếu ớt.
Tay ta đang đếm tiền khựng lại.
Ngân Châu hạ giọng bẩm:
“Thiếu phu nhân, thế tử hình như đã tỉnh.”
“Ồ.”
Ta đếm nốt tờ cuối cùng, cẩn thận xếp ngay ngắn, khóa kín vào hộp, rồi mới thong thả đứng lên bước vào trong.
Chu Hành tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt đã không còn bén như dao trước kia, thay vào đó là vài phần mờ mịt, phức tạp.
Hắn ta, môi mấp máy.
Ta bước tới mép giường, cúi xuống hắn, nở nụ tiêu chuẩn dùng để giao dịch ăn.
“Ô, phu quân tỉnh rồi hả? Ở cửa điện Diêm Vương đi dạo một vòng, cảnh trí cũng lắm chứ?”
Chu Hành: “…”
Hắn như muốn gì đó, cuối cùng chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, khàn giọng thốt:
“…Đa tạ.”
“Đa tạ ta chuyện gì?” Ta cố hỏi, giọng thật ngây thơ.
“Là tạ ta giúp phu quân vạch mặt biểu muội tâm can muốn chết chàng, hay tạ ta móc bạc riêng ra để kéo mạng chàng về, hay tạ ta giúp mẫu thân chàng dọn sạch đám ăn bám gia chi tử kia?”
Chu Hành nghẹn đến ho khan một trận, sắc mặt tái bệch lại nhiễm thêm mảng đỏ bất thường.
Hắn mở mắt ra ta, ánh mắt phức tạp.
“Thẩm Trừng Thư… ngươi… ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Ta chớp mắt, nở nụ rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ, chỉ tay về phía chiếc hộp bạc phiếu ngoài gian.
“Dĩ nhiên là tiền rồi, càng nhiều càng tốt. Phu quân xem, vì cứu chàng, vì bịt mấy cái lỗ thủng trong phủ, ta đã móc sạch vốn liếng của mình ra rồi đó! Cho nên…”
Bạn thấy sao?