19
Về lại nhà cũ, ngồi với mấy chị em bên nhà họ Tống, tôi mới dần hiểu rõ mọi chuyện.
Theo quy định, nam giới nhà họ Tống sau hai mươi tuổi đều sẽ dùng biểu tự để gọi, và ghi tên vào gia phả.
Trong gia quy của Tống gia có một điều: chỉ góa vợ, không ly hôn.
Người ngoài họ nếu đã gả vào nhà họ Tống, dù không có con, cũng không ly dị.
Đến đời của Tống Tiêu thì trong dòng chỉ còn lại mỗi mình là con trai. May thay, trong chuyện hôn nhân, nhà họ Tống cũng không quá ép buộc.
Hai con của nhánh ba thì mỗi người một kiểu — một người theo đuổi sự nghiệp, đang quản lý một phần sản nghiệp của Tống gia, còn người còn lại thì mới vào giới giải trí.
Cô em út thấy các bậc trưởng bối đều rời khỏi, đôi mắt lập tức sáng rỡ, tôi chằm chằm không rời:
“Em là Tống Từ, chị là Kiều Y đúng không?”
“Bỏ cái kiểu không có quy củ ấy đi, gọi là chị dâu.”
Cô nghiêm túc ngồi cạnh khẽ vỗ đầu :
“Chào chị dâu, em là Tống Tịch.”
“Chị dâu, em có thể xin lão đại Lưu cho em theo chị không?”
Hoa Duyệt Truyền Thông là công ty do chủ tịch Liêu Chính Hoa lập ra từ khi còn trẻ, để nâng đỡ phu nhân Tống Duyệt — bà từng đoạt năm giải Ảnh hậu trước khi tuyên bố giải nghệ để kết hôn.
Tính đến hiện tại, đội nghệ sĩ dưới trướng công ty không có ai vướng scandal.
Tôi may mắn, dù còn trẻ đã dẫn dắt vài người, cuối cùng là Kỷ Từ — cũng ngoan, không loạn, đúng kiểu ‘dưỡng lão’.
“Em hoạt bát quá, đừng hành hạ chị dâu của em.”
Giọng Tống Tiêu vang lên sau lưng tôi, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi, cúi xuống hỏi:
“Mệt không? Về nhà thôi.”
“Anh hai!”
Tống Từ phụng phịu, khịt mũi một cái tỏ vẻ không phục.
Tôi khẽ, vỗ nhẹ mu bàn tay Tống Tiêu, rồi quay sang Tống Từ:
“Đợi chị về lại công ty xem bên đó sắp xếp thế nào đã.”
Ở nhà mấy tháng rồi, chuyện sếp Liêu có còn giao tôi quản lý không thì chưa rõ.
Tống Từ lại hí hửng chạy đi níu kéo Tống Tịch bắt đầu vận hành lang.
20.
Khi Tống Cẩn 6 tháng tuổi, Tống Tiêu bất ngờ hỏi:
“Em tính sao với lễ cưới?”
“Gì cơ? Con lớn từng này rồi còn cưới xin gì nữa?”
“Còn có thể thu tiền mừng mà.”
Tống Tiêu vừa bế con, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ ngủ.
Người ta bảo con trai thường quấn mẹ, riêng thằng bé nhà tôi, cứ vào tay tôi là khóc, vào tay Tống Tiêu thì hoặc là ngủ, hoặc là toe toét.
“Thu tiền à? Tùy !”
Tôi vui vẻ đáp, lấy tay chọc chọc má Tống Cẩn, ai ngờ thằng nhóc ‘phản chủ’ này vừa nhăn mặt đã khóc toáng lên.
“Đồ vong ân bội nghĩa!”
“Kiều Kiều.”
Tống Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, một tay vỗ con, tay còn lại kéo tay tôi lại, vừa nắm vừa xoa:
“Nghịch gì thế?”
“Mai em đi lại.”
“Được.”
“Em không trông con nữa đâu.”
“Được.”
“Em…”
“Kiều Kiều, con có thể tập cai sữa rồi. Hơn nữa, có phải từ đầu tới giờ vẫn là cho bú bình mà.”
Cái này sao lại trách tôi chứ! Chẳng phải thằng nhóc này mỗi lần tôi bế là khóc ré lên, còn sặc sữa mấy lần liền. Đến mẹ chồng cũng không nhịn mà chỉ tay hét một câu:
“Tống Tiêu, con cho bú đi!”
Ngày đầu trở lại việc, sếp Liêu gọi tôi vào văn phòng, ân cần hỏi han mấy câu khiến tôi suýt ngáp vì buồn ngủ.
“Sếp à, em theo cũng 5 năm rồi, có gì cứ thẳng.”
“Kỷ Từ bây giờ để Tiểu Thẩm quản lý chính, em chỉ hỗ trợ thôi. Còn em sẽ nhận người mới, tên là Lương Tâm, đây là hồ sơ.”
Tôi mở hồ sơ ra xem, tên thì không quen, mặt thì… quen quá.
Không phải là Tống Từ sao?
“Lương Tâm có lý lịch chưa rõ ràng, tính cách còn gắt hơn cả Kỷ Từ. Nhưng mỗi lần chuyện, công ty chưa kịp xử lý là đã tự giải quyết xong. Em nhận ấy, sẽ rất an toàn.”
Anh trắng ra đi, có nhà họ Tống chống lưng, ai dám đụng?
Tôi gật đầu, liếc sếp một cái, thấy rõ như trút gánh nặng, phẩy tay bảo tôi ra ngoài.
Sợ tôi từ chối đấy à?
“Lương Tâm?”
Tống Từ toe, :
“Ba em với chị em bảo ra ngoài không mất mặt nhà họ Tống, nên em dùng họ mẹ.”
Tôi hiểu ngay, gật đầu. Người nhà cả, càng dễ việc.
21.
Người ta hay , con trai quấn mẹ, con quấn cha.
Nhưng bé Tống Cẩn nhà tôi thì lại cực kỳ bám lấy Tống Tiêu.
“Bế… A-ba… Ba…”
Trong cũi, Tống Cẩn đứng vịn, tay vươn về phía Tống Tiêu đang chăm đọc tài liệu, phát âm từng chữ một cách ngọng nghịu.
Tôi nằm dài trên ghế sofa, sang Tống Tiêu, ra hiệu ‘bảo bối’ của kìa:
“Dự Chi ca ca, đi mà bế con.”
Tống Tiêu liếc tôi, rồi lại con, sau đó đặt tài liệu xuống, đi tới ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm tôi vào lòng:
“Quấn người dữ à?”
Tống Cẩn đảo mắt một vòng, rồi méo miệng òa lên khóc rống:
“Hu… oa…”
“Anh xem kìa!”
Tôi vùng khỏi lòng , đá nhẹ một cái:
“Dỗ con đi!”
Tống Tiêu mất đà, tay hụt không trung, khẽ bĩu môi:
“Anh thấy mẹ vẫn còn trẻ, mai đem gửi sang đó nhé?”
Tống Cẩn như hiểu , tiếng khóc lập tức tắt ngúm.
“Hừ…”
Nó khe khẽ rên vài tiếng, rồi quay người nằm im thin thít.
“Mẹ bảo hồi nhỏ cũng như .”
“Vậy sao? Chắc bà bịa rồi.”
Tôi giơ tay chọt nhẹ lưng :
“Dỗ con đi.”
22.
Lễ cưới là do Tống Tiêu bàn với hai bên gia đình, tôi hầu như không tham gia vào.
Phải công nhận, mắt của Tống Tiêu đúng là không chê vào đâu .
Trong lúc tôi thay đồ, Tống Từ tranh thủ lẻn đến thì thào bên tai:
“Chị dâu, chị biết hai chi bao nhiêu không?”
Tôi lắc đầu:
“Anh ấy bảo không nhiều lắm.”
Cô nàng ra vẻ bí mật, giơ một ngón tay. Tôi nghĩ ngợi một chút:
“Mười triệu?”
Cô nàng lắc đầu như lắc chuông:
“Đếm lùi một số đi!”
Sau ‘con trai vong ân’ lại thêm một ‘con của’!
Tôi ôm ngực tỏ vẻ đau lòng. Đúng lúc đó, Tống Tiêu gõ cửa bước vào, liếc Tống Từ không hài lòng:
“Tống Từ, ra ngoài.”
“Dạ~”
“Đừng nghe ấy bậy.”
Tống Tiêu đặt hộp lụa trên bàn trang điểm, mở ra lấy một sợi dây chuyền, đeo lên cổ tôi:
“Đeo cái này đi.”
Chiếc dây chuyền bạc có viên kim cương hồng hình giọt nước ở giữa, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Bàn tay Tống Tiêu mát lạnh, tác còn hơi vụng về, vẫn nhẹ nhàng đeo lên cho tôi. Sau đó, nắm lấy tay tôi, các ngón tay đan vào nhau:
“Kiều Kiều của , hôm nay xinh thật đấy.”
Sau lễ cưới, Tống Tiêu đưa tôi về phòng tân hôn.
Rất ổn… căn số 9, Vân Thượng Quan Để.
Anh kéo tôi đến bàn ăn:
“Em chưa ăn gì đúng không, mau ăn chút đi.”
Đồ ăn vẫn còn nóng, chắc đã nhờ giúp việc chuẩn bị từ sớm.
“Đây là nhà cũ của à?”
Anh lắc đầu:
“Bệnh viện có ký túc xá riêng. Chỗ này là chuẩn bị nhà tân hôn từ lâu rồi.”
Anh ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, ngồi đợi tôi ăn xong.
Tôi xoa cái bụng no căng, hỏi:
“Em ngủ phòng khách à?”
“Kiều Kiều, vợ chồng son mà, đừng ngủ riêng…”
Anh dịu dàng, nhỏ nhẹ.
“Em đi tắm đây!”
Tôi bật dậy chạy biến, phía sau vang lên tiếng thong thả:
“Không vội, còn sớm mà.”
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi lập tức bị ôm chặt vào lòng.
“Anh chưa tắm!”
Anh không trả lời, chỉ dụi đầu vào cổ tôi, tóc ướt còn nhỏ nước lên vai tôi.
“Anh…”
“Kiều Kiều.”
Ừ, đàn ông lớn tuổi đúng là có sức bền kinh hồn hơn cả tưởng tượng.
Lúc gần thiếp đi, tôi chợt nhớ tới con:
“Thế Tống Cẩn đâu?”
Anh ôm tôi, bật , hôn nhẹ lên trán:
“Ở chỗ mẹ rồi. Ngủ đi.”
Tôi mơ mơ màng màng, nghe vẫn gì đó bên tai, nào là tương lai, nào là sau này…
Ừm… chuyện sau này dài lắm…
Giờ thì, để em ngủ một chút đã.
Ngoại Truyện
1.
Tôi đang lướt xem mấy clip ngắn thì thấy tin một cụ già có bệnh nền vừa qua đời, không khỏi cảm thán, liền nhấn vào xem bình luận.
“Không phải bác sĩ XX bảo không sao à? Sao giờ chết rồi?”
“Chắc lang băm rồi.”
“Nghe mấy lời kiểu chơi chữ của bác sĩ gì, xem cho vui thôi.”
…
Những lời như thế không thiếu.
“Có chuyện gì ?”
Tống Tiêu đặt ly sữa lên bàn trà, thấy tôi ngồi im không , liền cầm điện thoại tôi lên, lướt qua một lượt, thoát ra rồi tắt màn hình, đặt xuống bàn.
Anh xoa đầu tôi, không gì thêm.
“Anh không thấy tức sao?”
“Tức vì cái gì?”
“Nhưng mà…”
Tống Tiêu nắm lấy tay tôi, khẽ siết nhẹ:
“Em nghĩ bác sĩ là người như thế nào? Hoặc là, em nghĩ đến điều gì khi nhắc đến bác sĩ?”
“Cứu người, tận tụy… vô tư…”
Tôi còn định thao thao bất tuyệt thì đặt ly sữa ấm vào tay tôi:
“Uống khi còn nóng.”
“Kiều Kiều, thật ra không định với em những chuyện này… Em biết không…”
Tống Tiêu im lặng một lúc rồi tiếp:
“Biết rõ bản thân bất lực còn đau đớn hơn không biết. Thầy từng , con người sinh ra là đã định sẵn sẽ đến lò thiêu. Bác sĩ chỉ có thể kéo dài thời gian, chứ không thể quyết định thời điểm.”
“Vậy nghĩ mấy chuyện như trên video kia, có đáng để mình sợ không?”
“Khi tâm trạng con người xuống dốc, lại ăn uống nghỉ ngơi không hợp lý, thì rất dễ sinh bệnh. Điều đầu tiên là phải giữ tinh thần thoải mái, suy nghĩ tích cực để đối mặt.”
“Giờ nhiều chuyên gia mỗi người một kiểu, nghĩ… mình có cần tự bảo vệ không?”
“Kiều Kiều, sến chút thì, tự bảo vệ bản thân là vì có người quan tâm.”
Tống Tiêu cúi đầu tôi, ánh mắt dịu dàng rực sáng:
“Anh phải bảo vệ em và con. Dù khả năng có là 1%, cũng không muốn có chuyện gì xảy ra. Và cũng không phép để chuyện đó xảy ra.”
Tôi há miệng, chẳng biết nên gì.
Tống Tiêu bật , kéo tôi vào lòng:
“Rồi cũng sẽ rời khỏi nghề này thôi. Nhà còn cần có người lo liệu.”
“Thật ra không muốn bỏ đúng không?”
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã giữ lấy đầu tôi áp vào ngực:
“Không hẳn… tiếc nuối thì có.”
“Anh cứ điều muốn. Em sẽ ở bên .”
“Ừ.”
“Kiều Kiều, có em rồi, không còn gì tiếc nuối.”
Tôi cũng thế.
Tôi mỉm , trong lòng thầm một câu:
Em cũng .
-HẾT-
Bạn thấy sao?