Vũ Trụ Rộng Lớn, [...] – Chương 8

Chương 8 (Hoàn)

12.

Ngày hôm đó sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, hình ảnh của Kiều An Triệt trong mắt công chúng gần như đã sụp đổ hoàn toàn.

Sau đó, ta bị phát hiện đã gian lận trong bài học thuật, từng đạo văn, cùng một loạt các scandal khác đồng thời bị vạch trần, kéo theo một chuỗi người liên quan.

Điều này đã giải phóng vô số nhà nghiên cứu bị áp bức và góp phần trả lại sự trong sạch cho giới học thuật.

Sau khi rời khỏi làng giải trí, nghiên cứu của tôi và Trì Dạ Minh vẫn tiếp tục diễn ra.

Năm chúng tôi 27 tuổi, cả hai cùng tốt nghiệp tiến sĩ.

Trì Dạ Minh dần dần rút khỏi ngành giải trí, chỉ thỉnh thoảng phát hành một album mới.

Anh ấy với tôi rằng, khi rapper, bản thân cảm thấy bị ràng buộc rất nhiều.

Anh thích tự do, không thích những điều trói buộc như thế.

Tôi cố trêu ấy: “Vậy tại sao vẫn chưa rút khỏi làng giải trí như em? Có phải vì tiền hợp đồng quá cao không?”

Trì Dạ Minh nghiêm túc lắc đầu.

“Anh ghét sự ràng buộc, lại thích trói buộc với em.”

Bị ánh mắt ấy chăm , tôi chỉ cảm thấy trái tim mình đang rung mãnh liệt.

Vì thế, tôi đã bóp nhẹ má của Trì Tiểu Cẩu, khiến ấy không thể giữ vẻ nghiêm túc: “Đừng có tán tỉnh em nữa!”

Tôi chúng tôi tạm thời đương bí mật, cái người này lại cho mọi thứ trở nên quá rõ ràng rồi!

Mấy bài hát mới ấy phát hành trong vài năm qua đều tràn ngập những bong bóng màu hồng của !

Ba năm sau, khi chúng tôi hoàn toàn biến mất khỏi mắt công chúng và đi du lịch vòng quanh thế giới, tại một con phố nhỏ ở nước Áo, ấy chạy đi mua kem cho tôi, đột nhiên bị hai sinh viên ngành báo chí chặn lại.

“À… Xin, xin chào, là Tống Thù Diệu phải không? À, tôi rất thích bài hát của , không đúng, tôi rất thích phim của … À không, là Trì Dạ Minh phải không?”

Trì Dạ Minh có chút buồn , ấy cố gắng nhịn lại.

“Đúng rồi, chào các .”

“Tôi muốn phỏng vấn ! Mặc dù từ lâu đã không nhận lời phỏng vấn tôi vẫn muốn… Phỏng vấn !”

Sinh viên kia đột nhiên hét lên, giọng to như sấm, thậm chí còn cho những chim đang đậu trên cành cây bay tán loạn.

“Phụt… Hôm nay tôi có thể lệ một lần.” Lần này Trì Dạ Minh không nhịn , thành tiếng.

Cậu sinh viên kia dường như nhận ra mình vừa trò trước thần tượng, mặt đỏ lên vì ngượng.

Bạn đồng hành đưa máy ảnh cho cậu ta, sau đó mỉm hỏi.

“Chúng tôi có thể phỏng vấn một chút về và vợ , Tống Thù Diệu không?

“Bạn và ấy đã quen nhau như thế nào?”

Trì Dạ Minh tươi trả lời: “Chúng tôi đều thích Vật lí, nên cùng tham gia chung một cuộc thi, rồi cùng học tập trại huấn luyện.”

“Mặc dù tôi đã ý đến ấy từ lâu, phải đến khi ở đội tuyển quốc gia, chúng tôi mới có cơ hội chuyện với nhau lần đầu tiên.”

“Vậy cả hai có điểm nào đặc biệt khác nhau không?” Sinh viên kia tiếp tục hỏi.

“Vật lí là tín ngưỡng duy nhất của ấy trong cả đời này…”

“Xin lỗi cho tôi ngắt lời một chút.” Cậu ấy mỉm xin lỗi, trong ánh mắt có chút ngây thơ trong sáng.

“Với tư cách là một trong những nhà Vật lí vĩ đại nhất thế kỷ này, chẳng lẽ Vật lí không phải là tín ngưỡng duy nhất trong đời của sao?”

Trì Dạ Minh sững lại, ánh mắt trở nên dịu dàng, như thể đang trở về một đêm xa xưa nào đó.

“Rất lâu trước đây, từng có người đã hỏi tôi cùng một câu hỏi như .”

“Lúc đó đã trả lời thế nào?” Sinh viên kia tò mò.

Trì Dạ Minh nhẹ, ánh nắng nhẹ chiếu vào đôi mắt nâu của , khiến hàng lông mi dài ánh vàng lên dưới mặt trời.

“Lúc đó tôi , Vật lí không phải là tín ngưỡng duy nhất không thay đổi trong đời tôi.”

“Tống Thù Diệu mới là….”

13.

Sau này, hướng nghiên cứu của chúng tôi đã có những đột quan trọng.

Hai chúng tôi một lần nữa xuất hiện trước công chúng, với tư cách là những nhà Vật lí thực thụ.

Năm bốn mươi tuổi, chúng tôi cùng đứng trên bục nhận giải Nobel.

Trì Dạ Minh đứng bên cạnh tôi, phát biểu cảm nghĩ về giải thưởng trước. Thời gian dường như không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt của người thiên nhiên ưu ái này.

Khi vây quanh bởi những tràng pháo tay và niềm vinh quang, tôi lại nhớ về một đêm nọ cách đây mười lăm năm.

Lúc đó tôi và Trì Dạ Minh đã cùng hẹn nhau ngồi trên đỉnh núi bên bờ biển ở đảo Santorini để ngắm hoàng hôn, khi đến nơi thì mặt trời đã lặn.

Dù đã lỡ mất cảnh hoàng hôn, tôi không cảm thấy tiếc nuối mà đầy hào hứng vẽ ra chiếc bản đồ sao đơn giản trên cát bằng một cây gậy.

Vẽ một nửa, tôi ngẩng đầu lên, về phía bầu trời sao ngỡ rằng ở mãi nơi xa xôi lại như gần trong gang tấc.

Dưới vũ trụ bao , hóa ra con người sẽ trở nên nhỏ bé đến thế.

Tôi vứt cây gậy đi, dùng ngón tay viết dưới bầu trời sao:

[Vũ trụ rộng lớn.]

Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm áp từ phía sau cổ, không khỏi rùng mình.

Quay đầu lại, thấy Trì Dạ Minh đang viết gì đó bên cạnh tôi.

Anh ấy nhẹ mỉm với tôi, mái tóc bay bay theo làn gió thổi từ trên đỉnh núi, trong mắt lấp lánh những ánh sáng nhỏ xíu.

Tôi cúi đầu, thấy rằng ngay sau dòng chữ của tôi, đã xuất hiện thêm bốn chữ khác.

[Bởi vì có em.]

Thế giới cấu tạo từ những hạt vi mô, chúng ta cuối cùng cũng sẽ hóa thành những hạt bụi nhỏ bé, trở lại vòng tuần hoàn không ngừng của vũ trụ.

Nhưng trong hành trình chung của tất cả sinh mệnh này, điều kỳ diệu nhất khiến mọi thứ trở nên khác biệt, chính là nhờ có em.

Lúc này, phần phát biểu nhận giải của Trì Dạ Minh đã đến đoạn kết, như thể chúng tôi cùng tâm linh tương thông, ấy :

“At the end of my acceptance speech, I have a message for my wife.”

(Buổi phát biểu nhận giải của tôi đến đây là kết thúc, ngoài ra còn có một điều, tôi muốn nhắn gửi đến vợ mình.)

Giọng dịu dàng và trìu mến vang lên:

“Vũ trụ rộng lớn, bởi vì có em.”

[Hoàn chính văn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...