Vũ Trụ Rộng Lớn, [...] – Chương 5

Chương 5

7.

Bình luận lần nữa xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi, rồi bùng nổ dữ dội.

[Trời ạ, tôi không nghe nhầm chứ? Giải Nhất Quốc gia là của Tống Thù Diệu? Đây là tin tức sốc gì ?]

[Tống Thù Diệu sao? Không thể nào!]

[Với tư cách là một người qua đường, tôi chỉ muốn hỏi Kiều An Triệt, bị vả mặt có đau không?…]

[Trì Dạ Minh thật tuyệt vời, vì không Kiều Bảo của chúng ta mà bắt đầu bịa đặt rồi?]

[Sớm đã muốn Trì Dạ Minh không xứng với Kiều Bảo của chúng ta rồi….]

[Không phải chứ, thật sự có người tin cái đứa rớt từ kỳ thi đại học như Tống Thù Diệu giành giải Nhất Quốc gia à? Đừng chọc tôi nữa!]

Trì Dạ Minh không thèm tới màn hình lớn, dường như không quan tâm đến dư luận.

Cậu ta vẫn mỉm nhẹ nhàng, miệng lại thốt ra những lời vô cùng kinh ngạc.

“Trên đường đến đây, tôi đã đặc biệt tìm hiểu vì cảm thấy tò mò không biết Kiều lấy đâu ra tự tin để bịa đặt như , sau khi dò hỏi liền phát hiện ra thật sự là học trò của sư đệ giáo sư Lâm.

“Chỉ dựa vào mối quan hệ với thầy dạy Cao đẳng của bản thân mà gắn tên mình dưới danh nghĩa giáo sư Lâm, thật sự xem mình là nữ chính tiểu thuyết sao?”

Mặt nạ hoàn hảo của Kiều An Triệt cuối cùng cũng vỡ nát.

Thầy dạy Cao đẳng ta là sư đệ của giáo sư Lâm, ta đã chi không ít tiền để có cái tên gắn dưới danh nghĩa này, chỉ nhằm xây dựng hình tượng để thu hút fan, ai ngờ lại gặp phải tường đồng vách sắt đâu cơ chứ.

“Sư huynh, có phải Tống Thù Diệu đã gì với không? Cô ta chắc chắn không phải là người giành giải Nhất Quốc gia, có phải bị ta lừa rồi không…”

Kiều An Triệt mắt đỏ hoe, trông như một thỏ nhỏ bị bắt nạt.

Đáng tiếc là Trì Dạ Minh không hề lòng chút nào, cậu mỉm : “Ai là sư huynh của chứ? Mau biến đi.”

Sau đó, cậu ta về phía màn hình lớn: “Về việc Tống Thù Diệu có phải là người giành giải Nhất Quốc gia hay không, để sư tỷ tự mình giải thích.”

Lời này của Trì Dạ Minh như đã đập mặt Kiều An Triệt xuống đất mà xát.

Câu “sư tỷ” này thêm lần nữa gián tiếp thừa nhận một sự thật mà mọi người không muốn tin.

Kẻ mà cư dân mạng luôn cho là lọt lưới của nền giáo dục phổ thông, lại là người mà Trì Dạ Minh sẵn lòng gọi một tiếng “sư tỷ”.

[Gì cơ? Không phải chứ? Tống Thù Diệu, Giải Nhất Quốc gia? Là tôi điên rồi hay thế giới này điên rồi ?]

[Trì thần tuyệt vời, tôi sớm đã không ưa nổi Kiều An Triệt, giả tạo!]

[Trời ạ, ra Tống Thù Diệu mới là học bá thực sự….]

[Quỳ trước đại lão, trước đây cứ tưởng Tống Thù Diệu ngoài đẹp ra chẳng có gì nổi bật, giờ mới phát hiện ra rằng đẹp chỉ là một ưu điểm nhỏ nhoi nhất của ấy thôi….]

[Trời ơi, Tống Thù Diệu là ninja sao? Vừa rồi ấy mới là người giành giải Nhất Quốc gia thực sự, bị Kiều An Triệt mỉa mai, mà không một câu nào….]

[Bạn ở trên, Tống Thù Diệu đã rồi, ấy không sánh với Kiều An Triệt….]

Bình luận trực tiếp nổ tung, còn tôi thì bề ngoài điềm tĩnh bên trong lại đang sững sờ.

Đã quen biết Trì Dạ Minh năm năm, để cậu ta gọi một tiếng “sư tỷ”, tôi đã phải vừa dỗ dành vừa lừa lọc, mà cậu ta chưa một lần chấp thuận.

Không ngờ, thật không ngờ, hôm nay tôi lại dễ dàng nhận tiếng “sư tỷ” này đến thế.

Đang suy nghĩ thì Trì Dạ Minh tôi, nhỏ giọng : “Tiền vi phạm hợp đồng, tôi trả rồi, cậu, giải thích đi.”

Nghe thấy câu này, tôi lập tức cứng đờ người tại chỗ.

Đừng vẻ mặt tôi bình thản, thực ra trong lòng tôi đang khóc thành một dòng sông rồi.

Đây mà là sư đệ sao? Không, cậu ấy chính là pa pa ruột của tôi.

Cố gắng kiềm chế bản thân khỏi việc run rẩy, tôi nghiêm túc gật đầu.

Tôi Trì Dạ Minh, như đồng thời thấy một đoạn trích của cuốn tiểu thuyết nọ, kiểu như “Chỉ một câu của ta, cứu vớt cuộc đời của thiếu nữ lầm lỡ” gì đó….

Tôi rùng mình, vội vàng xua đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, lại nhận ra một sự thật không thể chối cãi.

Tiền vi phạm hợp đồng của tôi là tám con số, mà Trì Dạ Minh trả là trả.

Tất cả sự ghen tị, căm phẫn ngay lập tức dâng trào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...