4.
Đúng lúc thấy những bình luận đầy khó chịu kia, tôi cảm thấy toàn thân như đang bị bao vây bởi một đám mây đen u ám.
Thế giới này đúng là một nơi tràn ngập tiết tiểu thuyết ngu ngốc về vợ nhỏ ngoan ngoãn mà.
Mọi người đều điên cả rồi.
Việc Kiều An Triệt có thi giải Nhất quốc gia hay không, tôi không rõ.
Nhưng chắc chắn giải Nhất của bản thân chính là do tôi tự mình giành lấy.
Thành tích mà tôi đã vất vả đạt lại bị Kiều An Triệt phủ nhận chỉ bằng vài lời , biến thành “thứ mà Trì Dạ Minh nhường cho”.
Tôi tức đến mức nghiến răng ken két.
Cuối cùng, người dẫn chương trình cũng nhớ ra rằng tôi vẫn còn đang ngồi cạnh và muốn tôi đóng vai trò một tấm gương phản chiếu.
Thế nên, ấy tiếp tục hỏi: “Thù Diệu, nghĩ sao khi có người so sánh mình với Kiều An Triệt?”
Tôi vốn đã tức giận sẵn, mà người dẫn chương trình vẫn còn cố tạo ra cái bẫy này.
Thật là phiền phức.
Chọc giận tôi thì mấy người chắc chắn gặp phải rắc rối lớn rồi.
Nghĩ đến số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ của công ty, tôi chỉ nở một nụ nhạt: “Kiều An Triệt rất giỏi, bản thân tôi không thể nào xứng với ấy .”
Nhưng không sao, vì dù gì ta cũng chỉ đang về bản thân mình, chứ không hề tôi không giỏi mà, phải không?
Người khác tức giận vì tôi không khó chịu, dù có tức đến mức ngã bệnh, cũng chẳng thay đổi gì .
[Bà chị này đang mỉa mai ai thế nhỉ?]
[Ôi trời, cái vừa ngu ngốc vừa xấu tính này, ơn cút nhanh đi!]
[Mọi người đừng quá khắt khe với Tống Thù Diệu, tại sao ấy phải chúc mừng người khác thì mới cho là thể hiện thành ý chứ?]
[Chính người dẫn chương trình không có ý tốt thì có, Tống Thù Diệu trả lời như cũng không sai. Tôi nghĩ ấy bị đưa ra người đối chiếu cũng đủ buồn lắm rồi!]
Nhìn thấy cuối cùng cũng có người đứng ra bênh vực mình, tôi suýt chút nữa thì cảm đến rơi nước mắt.
Dù không chuyện, tôi cũng sợ dính phải rắc rối.
Nếu bị các người bắt nạt, tôi sẽ chỉ cam chịu nuốt đau đớn vào trong lòng thôi.
Ba mươi triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, không phải là con số nhỏ.
Tôi vẫn phân biệt giữa sự thỏa mãn trong khoảnh khắc và khoản nợ kéo dài suốt cả đời.
[Trời ơi, mọi người mau đi! Trì thần đã đăng Weibo rồi!]
[OMG! Tôi c.h.ế.t mất, muốn khóc quá!]
[Vì em, nguyện cúi đầu cam chịu!]
[Là kẻ thua trong thi cử lại chiến thắng trong !!]
Tôi vội vàng mở Weibo, chỉ thấy Trì Dạ Minh đăng tám chữ ngắn gọn:
“Tài kém hơn người, cam chịu dưới trướng.”
Kèm theo đó là một tin nhắn riêng của Trì Dạ Minh gửi cho tôi.
“Cậu để ta linh tinh như à? Chương trình phỏng vấn đó tôi nhận lời sẽ bất ngờ tham gia rồi, nếu cậu không chịu thanh minh, thì tôi sẽ .”
Tôi giật mình, lập tức gõ chữ trả lời: “Đợi, đợi, đợi đã hai ơi, ơn đừng đến! Em mà hủy hình tượng là phải trả tiền vi phạm hợp đồng đó!!! Coi như em xin mà!”
“Muộn rồi, tôi vừa đến nơi.”
Cùng với tin nhắn đó là giọng nữ dẫn chương trình đầy kích run rẩy:
“Thưa quý vị, ca sĩ Trì Dạ Minh vừa bất ngờ xuất hiện trong buổi phỏng vấn này! Chúng ta hãy cùng chào đón ấy!”
Gương mặt tôi trở nên xám xịt.
Kể từ bây giờ, tôi nên lên kế hoạch sau khi trở thành một kẻ lang thang, không biết bản thân nên ngủ dưới cây cầu nào nhỉ?
Bạn thấy sao?