Vụ Kiện Trị Giá [...] – Chương 8

Trương Ứng bực bội: "Nhà còn bao nhiêu chẳng phải em biết rõ rồi sao? Bao nhiêu năm nay đều đã lấy ra cả, nhiều nhất là bảo mẹ bán đất cũng chỉ hơn 10 vạn!"

 

Nhiễm Lệ nhẹ nhàng: "Bán thì bán đi, chờ mình có nhà rồi, mẹ còn cần ruộng nữa đâu?"

 

Trương Ứng im lặng, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

 

Hôm đó, khi đưa Nhiễm Lệ về nhà, Trương Ứng không thêm một lời nào.

 

Tôi vuốt ve điện thoại, bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

 

Quả nhiên, không lâu sau, Trương Ứng đã chuyển hết tiền cho tôi.

 

Không nhiều không ít, vừa đúng 1 trăm vạn.

 

Không biết Nhiễm Lệ đã thuyết phục bố mẹ ta thế nào, một gia đình bán con để lấy tiền sính lễ cho con trai lại thật sự gom đủ số tiền này.

 

Nhưng với gia đình ta, số tiền này gần như là tất cả.

 

Khi chuyển tiền cho tôi, Trương Ứng trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt thâm quầng.

 

Tôi tiến lại gần, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

 

Trương Ứng lắc đầu, cố nặn ra một nụ : "Không sao đâu, vợ ạ. Căn nhà đó bao giờ thì xong thủ tục?"

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi : "Nhiều nhất là hai tháng, chồng à. Anh xem, mình nên bán căn nhà đó hay giữ lại?"

 

"Em sẽ để tên trên sổ đỏ, không?"

 

Trương Ứng ngẩn người, tôi thấy rõ trên mặt ta vẻ vui mừng không kìm .

 

Anh ta quay đi, nắm lấy tay tôi: "Tất cả nghe theo em. Anh không phải muốn nhà, chỉ là sợ mình chẳng có gì, sau này đến nhà em bàn chuyện cưới xin sẽ bị bố mẹ em coi thường."

 

"Sao lại thế ?" Tôi ôm lấy ta, dịu dàng : "Vậy chồng ơi, số tiền này để em viết giấy nợ cho nhé. Em nghĩ mình vẫn nên sòng phẳng một chút."

 

Lúc này Trương Ứng sợ nhất là tôi rõ ràng chuyện tiền bạc. Anh ta biết nếu để tôi viết giấy nợ, chắc chắn tôi sẽ không ghi tên ta lên sổ đỏ, liền vội vàng :

 

"Không cần đâu! Tiền của cũng là tiền của vợ, em với phân chia rõ ràng như thế gì?"

 

Tôi ngẩng đầu hỏi: "Chồng ơi, giỏi thật đấy. Số tiền này lấy ở đâu ra ?"

 

"Vay hả? Ai thân với thế, cho mượn nhiều tiền như , để em đến cảm ơn người ta."

 

Trương Ứng có chút hoảng loạn.

 

"Không, chẳng ai cho vay cả. Đây là tiền bố mẹ bán đất... Em đừng hỏi nữa, có chồng lo là rồi!"

 

"Ồ." Tôi gật đầu, ôm lấy ta: "Chồng ơi, đưa em nhiều tiền như mà còn không cần em trả lại, thật tốt."

 

Lúc này, Trương Ứng tiến thoái lưỡng nan, đành gượng gạo : "Phải rồi, của chồng cũng là của vợ, đây là điều nên mà…"

 

Tôi ôm lấy ta, từ phía ta không thấy, tôi lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra nhấn nút tạm dừng ghi âm.

 

Được rồi, những thứ tôi cần, tôi đã có đủ.

 

5

 

Trương Ứng cứ cách vài ngày lại hỏi về tiến độ của ngôi nhà.

 

Mỗi lần tôi đều qua loa trả lời: "Thủ tục đâu có dễ xử lý như thế, bố em còn phải liên lạc với người ta, cứ chờ thêm chút nữa đi."

 

Anh ta bắt đầu ra ngoài ngày càng thường xuyên hơn, cũng bắt đầu cãi nhau với Nhiễm Lệ.

 

Bởi vì ngày cưới của em trai Nhiễm Lệ ngày một gần.

 

Có lần, tôi nghe thấy Nhiễm Lệ hét vào mặt ta trong xe: "Em trai em sắp cưới rồi, lễ hỏi đến giờ còn chưa đưa đủ, không thể nhanh hơn sao?"

 

Trương Ứng cũng nóng nảy: "Anh thì có cách gì? Nhà còn phải lo thủ tục nữa!"

 

"Em không thể bảo em trai em chờ thêm chút à? Anh đã chờ em lâu như rồi!"

 

Nhiễm Lệ tức giận ném đồ gì đó, mắng lớn: "Đó là con trai duy nhất của nhà họ Nhiễm em, sau này còn phải nối dõi tông đường, chậm trễ thì thế nào?"

 

Lần này, ngọn lửa giận dữ của Trương Ứng hoàn toàn bùng phát.

 

"Em trai em, em trai em, ngày nào cũng chỉ biết có em trai em!"

 

"Vậy đang cố gom đủ 50 vạn là vì ai hả? Không phải là vì em sao?! Em trai em lấy tiền của sính lễ, cái quái gì thế này, nó cưới vợ hay tôi cưới vợ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...