4
Nửa tiếng sau, Trương Ứng quay về.
Anh ta tôi, biểu cảm không còn háo hức như trước.
"Gia Gia, căn biệt thự em … có chắc chắn không?"
Anh ta giải thích:
"Anh không có ý gì khác, chỉ sợ bố em bị người ta lừa thôi."
Tôi biết ngay, vừa rồi chắc chắn ta đã gọi điện thoại cho Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ đã bắt đầu nghi ngờ lời tôi .
Trương Ứng tiếp tục: "Căn biệt thự đó ở đâu, chúng ta đi xem thử nhé?"
Tôi gật đầu.
"Được thôi, nằm trên đường Thượng Hải, chỗ Hà Hương Cư, biết chứ?"
Sắc mặt Trương Ứng lập tức đông cứng khóe miệng ta không kiềm mà khẽ nhếch lên.
"Sao thế?" Tôi mỉm ta: "Anh biết chỗ đó à?"
Trương Ứng cố gắng giữ bình tĩnh, như vô :
"Không, chỉ nghe người ta nhắc đến, là căn biệt thự độc lập à?”
"Chỗ đó đắt lắm, chắc phải ba vạn một mét vuông, tối thiểu ba trăm mét vuông cũng phải tầm chín trăm vạn...”
"Nếu chỉ sáu trăm vạn mà đã lấy , bán ngay là lời hai, ba trăm vạn..."
Anh ta không nhịn mà thao thao bất tuyệt, mắt ngày càng sáng rực, như thể đã tưởng tượng ra viễn cảnh sống cùng Nhiễm Lệ trong căn biệt thự mơ ước.
Có vẻ như Trương Ứng rất quan tâm đến Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ thích Hạ Hương Cư, Trương Ứng liền thật sự tìm hiểu về nơi đó.
Nhưng với thu nhập của bọn họ, cả đời này cũng đừng mơ mua nổi.
Tôi vẻ mặt hào hứng của Trương Ứng mà lạnh trong lòng.
Cứ vui vẻ đi, rồi cũng đến lúc phải khổ sở.
...
Không biết Nhiễm Lệ đã gì với Trương Ứng, dù ngoài miệng ta đã đồng ý vẫn chưa chuyển tiền cho tôi.
Để xóa tan nghi ngờ của ta, buổi chiều tôi dẫn ta đi dạo quanh Hạ Hương Cư.
"Chính là căn này."
Tôi chỉ vào một căn biệt thự, với ta: "Bố tôi ông chủ của căn này bị đứt vốn, đang cần tiền gấp, căn nhà này là tài sản thế chấp."
"Thật ra mua bán bình thường cũng người có thể trả toàn bộ tiền ngay không nhiều. Hơn nữa, bố tôi đang giữ hàng hóa của ông ấy nên mới hỏi ông ấy muốn bán không."
"Ồ."
Trương Ứng chăm quan sát xung quanh căn nhà, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tối hôm đó, Trương Ứng về rất muộn.
Anh ta phải tăng ca tôi đã nghe hết cuộc đối thoại giữa ta và Nhiễm Lệ qua camera hành trình.
"Anh đã tìm hiểu rồi, quản lý bất sản ở đó chủ nhà đúng là kinh doanh, hình như là kinh doanh đồ nội thất."
Giọng Nhiễm Lệ không giấu nổi sự phấn khích.
"Cô ta thật sự sao? Bố ta có thể mua Hạ Hương Cư với giá 6 trăm vạn tệ?"
"Đúng, chỉ thiếu 1 trăm vạn nữa thôi, sẽ gom đủ."
Nhiễm Lệ suy nghĩ một lát rồi : "Chỗ em còn 15 vạn..."
"15 vạn?"
Trương Ứng thắc mắc: "Không phải đã đưa em 25 vạn sao?"
Giọng Nhiễm Lệ khựng lại, sau đó có chút lúng túng :
"Dạo trước em trai em muốn mua xe, mẹ em hỏi mượn trước 10 vạn."
"Nhiễm Lệ! Đó là tiền tích cóp sính lễ! Vậy 50 vạn sính lễ bố mẹ em đòi thì phải sao?"
Trương Ứng cuống lên.
Nhiễm Lệ vội vàng trấn an: "Mẹ em sẽ trả lại mà, đừng lo. Với lại chỉ cần lấy căn nhà này kia thì thiếu 10 vạn nữa cũng đâu thành vấn đề?"
Trương Ứng thở hổn hển vài hơi, cố gắng kiềm chế cảm :
"Bây giờ chỉ còn lại 15 vạn, sao mua nhà?"
Giọng Nhiễm Lệ dịu xuống: "Để em nghĩ cách, mấy năm nay em cũng tích cóp mấy vạn, mình về xin thêm từ gia đình."
"Nhà em hay nhà ?"
"Mẹ em còn 30 vạn để sính lễ cho em dâu... Em nghĩ chắc tối đa hai tháng là có thể xoay xở trả lại !"
Nhiễm Lệ ngẫm nghĩ một lúc: "Còn tiền mua xe, họ chưa mua, chắc cũng 20 vạn..."
"Nhà thì sao, chồng à, nhà có thể hỗ trợ thêm không?"
Bạn thấy sao?