Nếu là trước đây, Trương Ứng tuyệt đối sẽ không vội vàng như thế.
Anh ta chỉ không ngừng ám chỉ tôi chưa bao giờ chủ mở miệng.
Xem ra, nhà Nhiễm Lệ cần sính lễ thật sự rất gấp gáp.
"Gần đây công ty của bố em bị tồn hàng, cũng đang cần tiền…" Tôi nghiêng mặt Trương Ứng, do dự : "Nhưng mà…"
"Nhưng mà sao?" Trương Ứng ngồi thẳng dậy.
Tôi mím môi, tiếp lời: "Nhưng mà em nghe bố em , ông ấy có cách lấy hai căn biệt thự giá rẻ.”
"Nói là hàng cầm cố của người khác, kiểu gì cũng không lỗ. Nhưng mà nhà em hiện giờ cũng không có đủ tiền.”
"Nếu mà bán ngay lập tức, chắc cũng kiếm tầm một, hai trăm vạn."
Nghe đến đây, mắt Trương Ứng lập tức sáng rực.
Nhưng rồi ta lại sực nhớ tôi không có tiền, gương mặt lộ vẻ thất vọng.
"Không nghĩ cách sao?"
Tôi lắc đầu: "Thật sự không có đâu, không biết em đối với như thế nào à? Nếu mà có, sao em lại không cho chứ.
"Ôi, hai trăm vạn sắp tới tay, thật sự quá đáng tiếc…"
Hai trăm vạn, đối với Trương Ứng mà , là một số tiền rất lớn.
Anh ta nhất định sẽ không bỏ qua món hời này.
Quả nhiên, Trương Ứng ngập ngừng một chút rồi hỏi:
"Em còn thiếu bao nhiêu?"
Tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Căn biệt thự đó ít nhất cũng phải sáu trăm vạn, trong tay bố em hiện còn hơn năm trăm vạn tiền hàng, vẫn thiếu khoảng hơn một trăm vạn."
Tôi tỏ vẻ buồn bã:
"Ban đầu bố định mua nhà cho em, em cũng tính sẽ ghi tên vào giờ căn nhà này lại đến không đúng lúc!"
Trước đây, tôi đối với Trương Ứng có thể là hết lòng hết dạ.
Anh ta cần tiền, tôi chưa bao giờ ngần ngại đưa cho.
Bởi vì tôi vốn không coi trọng tiền bạc lắm, tôi nghĩ cảm mới là trên hết.
Bạn bè từng nhiều lần mắng tôi là "não cá vàng vì " tôi đều không bận tâm.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là một kẻ ngu ngốc bị mờ mắt.
Trương Ứng không hề nghi ngờ tôi. Anh ta cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi :
"Em , vẫn thấy cơ hội này quá tốt, bán ngay là có lời hai trăm vạn.”
"Hai trăm vạn đó, có thể mua cho em bao nhiêu túi xách rồi chứ!"
Tôi dựa vào người ta, thở dài một tiếng.
"Đúng , biết sao ?"
Trương Ứng nghĩ một lúc rồi :
"Để nghĩ cách! Anh sẽ giúp em xoay đủ một trăm vạn này!"
Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Được thôi, , trông cậy cả vào đấy."
...
Trương Ứng xong liền ra khỏi nhà.
Con người như ta, vốn không nên dễ dàng tin tưởng tôi như .
Nhưng ta biết nhà tôi có tiền, lại thêm cậu tôi cục trưởng cục đất đai, nên ta tin rằng gia đình tôi có cách.
Thêm vào đó, trước giờ tôi chưa từng do dự khi đưa tiền cho ta, khiến ta không hề nghi ngờ rằng tôi sẽ lừa ta.
Vậy ta sẽ lấy một trăm vạn đó từ đâu đây?
Ngoài hơn hai mươi vạn tôi đã đưa, số tiền còn lại hơn bảy mươi vạn cũng không phải là con số nhỏ.
Anh ta sẽ hỏi Nhiễm Lệ, hay về xin từ bố mẹ nông ở quê?
Tôi ngồi trên sofa, mài dũa móng tay, trong đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên gì.
Nhiễm Lệ và Trương Ứng, tôi sẽ không tha cho một ai.
Với những kẻ tiền như mạng sống, tiền chính là thứ quan trọng nhất.
Phải sao để bắt bọn chúng nhả ra hết số tiền mà bọn họ có đây?
Bạn thấy sao?