Vụ Kiện Trị Giá [...] – Chương 5

Tôi cảnh tượng đó mà lửa giận bốc cao, chỉ hận không thể chui qua màn hình để đ.â.m c.h.ế.t đôi tiện nhân này!

 

Dùng mỹ phẩm của tôi, trộm túi xách của tôi, đúng là hạ tiện mà!

 

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận khi thấy bọn họ ôm nhau lăn lộn trên giường của tôi.

 

Cái giường đó là do bố tôi mua, riêng cái đệm đã hơn ba mươi nghìn tệ.

 

Bộ chăn ga gối lụa tơ tằm trên đó cũng tám nghìn tệ.

 

Tôi rất trọng đến đồ dùng trên giường, lúc mua đã tiêu gần hết lương một tháng của mình.

 

Vậy mà bây giờ, đôi nam nữ khốn nạn này lại đang quấn lấy nhau trên tấm ga giường tôi mua, không ngừng phát ra những âm thanh khiến người ta buồn nôn.

 

Mười phút sau, Nhiễm Lệ nằm gối đầu lên tay Trương Ứng, ôm ta thủ thỉ:

 

"Bố mẹ em tiền sính lễ phải chuẩn bị gấp, em trai em còn đang chờ để cưới vợ."

 

Trương Ứng xoa trán, mệt mỏi :

 

"Anh biết rồi gần đây cần tiền mà con tiện nhân đó lại không chịu đưa.”

 

"Mẹ nó, bọn nhà giàu chẳng có ai tử tế cả, c.h.ế.t hết đi thì hơn!"

 

Nhiễm Lệ dùng tay vẽ vòng trên n.g.ự.c ta, dụ dỗ:

 

"Anh PUA* ta đi!

 

*PUA: Kỹ thuật thao túng tâm lý, thường sử dụng để tổn thương hoặc kiểm soát cảm của đối phương.

 

"Vạch hết khuyết điểm của ta ra, khiến ta cảm thấy mình không xứng đáng với , tự nhiên ta sẽ chiều theo thôi.

 

"Anh không đọc báo à, có mấy bị PUA đến mức cam tâm vì đàn ông mà c.h.ế.t cơ đấy."

 

Ánh mắt Nhiễm Lệ lóe lên vẻ độc ác:

 

"Cô ta dựa vào cái gì mà sống sung sướng như thế? Chẳng qua là do đầu thai tốt hơn người khác thôi!"

 

Trương Ứng trầm ngâm, tay nghịch tóc Nhiễm Lệ.

 

"Để thử xem sao."

 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

 

Tôi tự nhận đã đối xử hết lòng với Trương Ứng, cũng rất quan tâm đến Nhiễm Lệ.

 

Nhưng không ngờ, có những người sinh ra đã là những con sói ác, luôn chực chờ trong bóng tối để ăn tươi nuốt sống người khác.

 

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, run rẩy sao lưu video vào máy tính.

 

Trương Ứng, Nhiễm Lệ.

 

Tôi nhất định sẽ khiến những hành ác độc của các người bị trả giá gấp bội!

 

3

 

Hôm sau, tôi kéo vali trở về nhà.

 

Việc đầu tiên tôi khi về là vứt hết tất cả mỹ phẩm và đồ dùng trên giường.

 

Dù rất tiếc nghĩ đến việc chúng đã bị Nhiễm Lệ dùng qua, tôi cảm thấy quá kinh tởm, không thể nào dùng tiếp nữa.

 

Dọn dẹp xong xuôi, tôi ngồi trong nhà chờ Trương Ứng về.

 

Đúng sáu giờ tối, Trương Ứng về đến nhà.

 

Thấy căn phòng thay đổi, ta hơi bất ngờ:

 

"Sao hôm nay lại có hứng dọn dẹp nhà cửa ?"

 

Tôi qua loa đáp:

 

"Cảm thấy hơi bẩn thôi."

 

Trương Ứng gật đầu, tươi tiến tới ôm tôi:

 

"Nhớ em muốn chết, để ôm một cái nào!"

 

Tôi cứng đờ người khi bị ta ôm, Trương Ứng dừng lại một chút, như vô :

 

"Gia Gia, hình như em béo lên rồi nhỉ?"

 

Trong lòng tôi lạnh:

 

"Thế à?"

 

Trương Ứng bắt đầu theo lời Nhiễm Lệ, chê bai tôi:

 

"Đúng , cảm giác béo hơn trước một vòng, eo còn có cả ngấn mỡ nữa."

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, ngẩng đầu ta:

 

"Vậy thì sao? Anh định chia tay với em à?"

 

Biểu cảm của Trương Ứng cứng lại, sau đó :

 

"Làm sao có thể chứ, chỉ có không chê em thôi, sao nỡ chia tay vợ ?

 

"À đúng rồi, vợ này, em còn tiền không, có thể nghĩ cách vay mượn giúp một tuần không, mười vạn là đủ!"

 

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, ôm eo tôi, dịu dàng dỗ dành:

 

"Đợi có tiền sẽ mua biệt thự lớn cho em ở, không?"

 

Anh ta tựa đầu lên vai tôi, giọng điệu đáng thương:

 

"Từ khi tốt nghiệp đã bắt đầu khởi nghiệp, chỉ thiếu chút tiền này nữa thôi… Vợ ơi, thật không muốn từ bỏ công sức mấy năm qua!"

 

Tôi ra vẻ khó xử, suy nghĩ một hồi rồi :

 

"Anh , em thật sự hết tiền rồi, tiền tiết kiệm đều đưa cho hết rồi."

 

Trương Ứng thoáng hiện ra vẻ mất kiên nhẫn vẫn cố nén giận :

 

"Thế bố mẹ em thì sao? Nhà em có tiền mà, em mượn tạm bố mẹ chút đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...