Vụ Kiện Trị Giá [...] – Chương 4

Ngày mai là lễ nhân, chắc chắn Trương Ứng lại đưa Nhiễm Lệ đi hẹn hò.

 

Tôi nghĩ ngợi một lúc, quyết định cho ta một cơ hội.

 

"Cảm ơn , tiếc là ngày mai và ngày kia em phải đi công tác, không thể ở bên …"

 

Trương Ứng sững lại, rồi lập tức tỏ vẻ không vui: "Ơ, lâu thế à… Anh không nỡ xa vợ, hay là em đừng đi nữa?"

 

Tôi thẳng vào mắt ta, : "Thế em xin nghỉ nhé?"

 

Trương Ứng lúng túng, biểu cảm có chút không tự nhiên:

 

"Anh chỉ thôi, công việc vẫn quan trọng hơn, chịu đựng một chút là mà."

 

Trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm vẫn phối hợp đóng kịch cùng ta:

 

"Tối ngày kia em về, đến lúc đó đến đón em nhé."

 

...

 

Buổi chiều, tôi giả vờ thu dọn hành lý, đợi lúc Trương Ứng ra ngoài thì lắp camera giấu kín trong nhà.

 

Trương Ứng vốn tiết kiệm, không bao giờ chịu phòng, rất có thể nhân lúc tôi đi vắng sẽ đưa Nhiễm Lệ về nhà.

 

Tôi kéo vali rời khỏi nhà, sau đó lấy điện thoại xem lại camera hành trình.

 

Đôi cẩu nam nữ này, tám phần là không chờ đến ngày mai.

 

Quả nhiên, vừa tối đến, camera hành trình đã bắt đầu ghi hình.

 

Xe chạy vào khu trọ tồi tàn của Nhiễm Lệ, đợi ta lên xe xong, Trương Ứng dường như lấy gì đó ra tặng ta.

 

"Vợ à, chúc em lễ nhân vui vẻ!"

 

Nhiễm Lệ kinh ngạc kêu lên:

 

"Crème de La Mer? Loại này đắt lắm đó, em thấy Hà Giai cũng dùng qua."

 

Sau đó, ta giả vờ tức giận:

 

"Vậy tặng gì cho ta? Cũng là Crème de La Mer à?"

 

Trương Ứng hì hì:

 

"Sao có thể chứ, tặng ta loại hàng fake hơn trăm tệ mua trên mạng, con ngốc đó không phân biệt đâu."

 

Nghe đến đây, tim tôi như bị bóp nghẹt.

 

Từ cấp ba tôi đã bắt đầu dùng Crème de La Mer, sao lại không phân biệt thật giả?

 

Chỉ là tôi luôn nghĩ cho điều kiện của Trương Ứng, sợ tổn thương lòng tự trọng của ta, nên mỗi lần đều giả vờ rất vui vẻ nhận quà.

 

Không ngờ, tấm chân của tôi lại bị ta giẫm đạp không thương tiếc.

 

Tiếng của Nhiễm Lệ tràn đầy ác ý:

 

"Biết đâu trước giờ ta dùng hàng giả quen rồi, mặt nát luôn thì tốt!"

 

...

 

Đúng như tôi dự đoán, Trương Ứng lái xe thẳng về nhà tôi.

 

Vừa vào cửa, Nhiễm Lệ đã quen đường chạy ngay đến bàn trang điểm của tôi, lần lượt thử hết các loại mỹ phẩm.

 

"Cái này nghe đắt lắm, ba nghìn tệ một lọ đó!"

 

Cô ta thò ngón tay vào lọ kem dưỡng của tôi, múc một mảng to bôi lên mặt:

 

"Em dùng rồi ta có phát hiện không nhỉ?"

 

Trương Ứng từ sau ôm lấy ta, cưng chiều:

 

"Không sao đâu, cùng lắm bảo là dùng."

 

Lửa giận trong tôi bốc thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu!

 

Thảo nào mỹ phẩm của tôi luôn hết nhanh như !

 

Mỗi lần hỏi, Trương Ứng đều bảo là ta tò mò dùng thử.

 

Hóa ra là Nhiễm Lệ dùng trộm!

 

Tôi ghê tởm không chịu nổi, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt liên tục.

 

Trong lúc tôi đang rửa mặt, Nhiễm Lệ lại mặc quần áo của tôi, đeo túi xách của tôi, đứng trước gương đi qua đi lại.

 

"Chồng ơi, túi này đẹp quá, bao giờ mua cho em một cái?"

 

Trương Ứng hơi lúng túng:

 

"Loại này đắt lắm, hơn bốn mươi nghìn tệ…"

 

Nhiễm Lệ vuốt ve túi của tôi, ánh mắt đầy tham lam, miệng nũng nịu:

 

"Đồng nghiệp em ai cũng xài loại túi này, chỉ có em là phải dùng hàng fake, họ đều coi thường em…"

 

Đây hoàn toàn là dối trắng trợn.

 

Công ty tôi bận đến mức chân không chạm đất, ai rảnh mà quan tâm nhân viên bình thường dùng túi gì?

 

Có lúc tôi còn xách túi vải bố đi cũng chẳng ai gì.

 

Nghe , Trương Ứng tỏ vẻ khó xử.

 

Một lúc sau, ta cắn răng :

 

"Nếu em thích thì lấy đi.”

 

"Cô ta nhiều túi như , chắc không để ý đâu, cùng lắm bảo hỏng rồi vứt đi."

 

Nghe xong, mắt Nhiễm Lệ sáng rỡ, ta nhào tới hôn Trương Ứng một cái thật kêu.

 

"Chồng ơi, tốt quá!"

 

...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...