2
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ vài ngày ở công ty để ở nhà điều tra về Nhiễm Lệ.
Quả nhiên, sau vài giờ tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng phát hiện tài khoản Weibo của ta.
Trên đó ngoài mấy bài chia sẻ chỉ toàn là khoe cảm, thời gian kéo dài tận ba năm, chứng tỏ bọn họ đã ở bên nhau từ lâu.
Hầu hết ảnh chụp đều là ảnh chung của ta với Trương Ứng.
Trong đó còn rất nhiều bức chụp tại khách sạn, là biết là những nhà nghỉ giá rẻ, thậm chí còn tệ hơn cả Như Gia.
Cả nhà Nhiễm Lệ lẫn Trương Ứng đều là dân nông thôn, hoàn cảnh kinh tế rất kém.
Lúc đầu tôi còn thấy tội nghiệp Nhiễm Lệ, mua gì cũng mua thêm một phần tặng ta, còn cho ta đi nhờ xe tôi để đi .
Không ngờ lòng tốt của tôi lại nuôi ra một con súc sinh!
Cô ta dám nhắm vào tài sản gia đình tôi!
Tình hình đến đây đã rõ ràng.
Tôi chụp lại hết tất cả bài đăng trên Weibo, lưu lại cẩn thận, nằm trên giường suy nghĩ thật nhanh.
Tôi sẽ không để mọi chuyện kết thúc đơn giản như .
Nếu bọn họ đã dám tính kế tôi thì nhất định phải trả giá!
Không phải muốn tiền sao, tôi sẽ khiến bọn họ phải nôn hết ra cho tôi!
...
Dựa theo những gì tôi nghe từ camera hành trình, Trương Ứng sắp xin tiền tôi lần thứ ba.
Trước đây ta luôn muốn khởi nghiệp, tôi vì muốn ủng hộ ta nên đã đưa hết tiền tiết kiệm của mình.
Xe tôi cũng không dùng nữa, sợ ta vất vả chạy chọt việc nên đưa xe cho ta, còn bản thân thì đi bằng tàu điện ngầm.
Nhưng hóa ra ta lấy lý do ra ngoài ăn để lái xe tôi chở Nhiễm Lệ đi chơi!
Thậm chí Nhiễm Lệ còn trơ tráo đăng ảnh xe tôi lên Weibo, giả vờ đó là xe của ta!
Tôi nén giận, chờ hành của Trương Ứng.
Quả nhiên, chưa đầy hai ngày sau, ta đã bắt đầu tỏ vẻ buồn rầu, đi qua đi lại trước mặt tôi.
Anh ta không gì trước, chỉ thở dài thườn thượt, chờ tôi hỏi.
Tôi lạnh lùng ta diễn kịch, một lúc sau, ta bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột, tiếng thở dài càng lớn hơn.
"Sao ?" Tôi cố gắng tỏ ra lo lắng, quyết định phối hợp diễn với ta.
Trương Ứng liếc tôi một cái, ngập ngừng rồi tiếp:
"Thôi, không có gì đâu."
Tôi tiếp lời, cho ta một đường lui: "Rốt cuộc có chuyện gì, đi."
"À, vốn không định với em lần trước hàng bị tồn, gần đây không có tiền nhập hàng, cứ thế này thì công ty sợ là sẽ sản mất!"
Tôi lạnh trong lòng.
Công ty gì chứ, tôi đã kiểm tra rồi, chẳng hề có cái công ty nào đứng tên ta cả.
Đến dối cũng không biết đường mà bịa cho tốt hơn.
Trước đây tôi bị cho mờ mắt, ngây ngốc tin vào mấy lời nhảm nhí này, hết lần này đến lần khác chuyển tiền cho ta.
Tôi giả vờ khó xử: "Nhưng em cũng hết tiền rồi, lần trước đưa 15 vạn là toàn bộ số em có..."
Tôi liếc biểu cảm của Trương Ứng qua khóe mắt.
Mặt ta thoáng thay đổi ngay lập tức đã khôi phục, gật đầu :
"Anh biết, là đàn ông mà cứ xin tiền em thì không đúng.”
"Anh chỉ tiện miệng thôi mà…"
Nếu là trước đây, tôi đã cố tìm cách giúp ta.
Nhưng hôm nay tôi giả vờ như không nghe thấy, không đáp lại lời ta.
Trương Ứng tôi vài lần, không tiếp tục , mà lấy từ trong túi ra một bộ mỹ phẩm đưa cho tôi.
"Mai là lễ nhân, tặng quà sớm cho em!"
Tôi nhận lấy hộp mỹ phẩm, quét mã là biết ngay hàng giả.
Trước đây Trương Ứng cũng từng tặng tôi hàng giả ta luôn mua từ đại lý, tôi ngây ngốc tin rằng ta bị lừa nên không dám .
Giờ nghĩ lại, rõ ràng ta tiếc tiền không muốn mua đồ thật, cố ý mua hàng giả!
Bạn thấy sao?