Giọng Nhiễm Lệ dịu xuống, trở nên mềm mại hơn:
"Chồng à, vì hai đứa mình, đã vất vả rồi. Nếu không phải bố mẹ em nhất quyết đòi 5o vạn tiền sính lễ, cũng không cần phải dụ dỗ ta đâu..."
Trương Ứng nhẹ.
"Cô ta chẳng qua là số may mắn, đầu thai vào nhà giàu. Một người phụ nữ cần nhiều tiền gì? Thà để chúng ta xài còn hơn!”
"Anh nghe gần đây bố ta định mua nhà cho ta. Lão già đó chắc chắn đã tham nhũng không ít. Đợi bảo ta thêm tên vào sổ đỏ, lúc đó chẳng phải tất cả đều là của chúng ta sao!"
Tôi c.h.ế.t lặng, đứng đó ngây người vào điện thoại.
Nhiễm Lệ là đồng nghiệp cùng công ty với tôi.
Hồi tôi vừa vào công ty, biết tôi còn độc thân, ta rất nhiệt giới thiệu Trương Ứng cho tôi.
Tôi đã bị trúng "tiếng sét ái " với Trương Ứng , chúng tôi nhanh chóng thành một đôi.
Tay tôi run lên, cả người lạnh buốt.
Tiếng của Trương Ứng và Nhiễm Lệ cứ vang lên trong đầu tôi như một lời nguyền.
Hóa ra, người đàn ông mà tôi luôn nghĩ là thật thà, chăm chỉ, chu đáo, lại ẩn giấu một gương mặt hoàn toàn khác.
Thứ mà tôi tưởng là sét đánh, hóa ra chỉ là một màn kịch họ sắp đặt để nhắm vào tài sản gia đình tôi.
Trương Ứng đến với tôi chỉ để lừa tiền, đáp ứng cầu sính lễ cao ngất của gia đình Nhiễm Lệ.
Thật nực !
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đôi mắt cay xè, nước mắt không kiềm tuôn trào.
Tôi và Trương Ứng đã bàn đến chuyện cưới xin. Anh ta như món quà ông trời ban cho tôi, một người hoàn hảo tạo ra dành riêng cho tôi.
Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng với Trương Ứng, đã bắt đầu chuẩn bị hồi môn cho tôi.
Họ định tặng tôi 30 vạn của hồi môn, còn mua cho ta một chiếc xe.
Nhưng giờ đây…
Tôi lên trần nhà, đầu óc rối bời.
Trong lúc tôi đang bối rối, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Trương Ứng thức dậy rồi.
Tôi lập tức thoát khỏi trang ghi âm trên điện thoại, đứng lên rửa mặt.
Trương Ứng đẩy cửa bước vào, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, giọng dịu dàng:
"Sao nửa đêm em lại dậy rửa mặt ?"
Tôi ta qua gương, ánh mắt trống rỗng.
Tôi từng nghĩ ông trời thương xót, ban tặng cho tôi một người đàn ông hoàn hảo như .
Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là một trò lừa đảo.
Hai kẻ cặn bã này, vì muốn lừa tiền tôi, lại có thể bày ra một âm mưu độc ác đến thế!
Còn Nhiễm Lệ, ta thậm chí còn ngạo mạn đến mức dám đăng bài trên Weibo!
Gương mặt từng hoàn mỹ trong mắt tôi giờ đây dần trở nên méo mó.
Tôi siết chặt tay, lòng ngập tràn căm hận.
Hai kẻ đê tiện này, tôi nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá!
...
"Sao thế?" Trương Ứng thấy sắc mặt tôi không ổn, lập tức đổi nét mặt lo lắng.
Anh ta sờ lên trán tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Có phải em bị sốt không?"
Tôi gần như phải dồn hết sức lực mới kìm nén ý định tát ta một cái, cố gắng nặn ra một nụ :
"Không sao, nóng quá nên mồ hôi ra nhiều, cảm giác ướt át khó chịu."
"Để xem, có thật là ướt át không?" Trương Ứng , rồi đưa tay vào trong áo tôi.
Đồ súc sinh này, lừa tiền rồi còn định lừa thân!
Tôi nghiến răng, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta lại, hờ hững :
"Không thoải mái."
"Vậy thôi." Anh ta miễn cưỡng lẩm bẩm, kéo tôi nằm trở lại giường.
Trương Ứng nằm bên cạnh tôi, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Còn tôi thì lên trần nhà tối đen, trong lòng lửa giận cuộn trào.
Tôi sẽ không để bọn họ yên đâu!
Bạn thấy sao?