Vụ Kiện Trị Giá [...] – Chương 11

Đến giờ ta vẫn một trăm vạn.

 

Cứ như thể ta quên mất trong số đó có 25 vạn tệ tôi đã đưa cho ta.

 

Hai người này từ đầu đến cuối không một lời xin lỗi, cũng chẳng chút hối hận.

 

Họ đúng là không biết xấu hổ, thậm chí còn muốn lấy luôn 25 vạn tệ của tôi.

 

Tôi khoanh tay, ngẩng đầu Trương Ứng với ánh mắt khinh thường:

 

"Anh cứ đi báo cảnh sát đi."

 

Nói xong, tôi khoác tay họ bước lên tầng.

 

Anh họ tôi còn quay đầu lại, nhấc cơ bắp tay lên, cảnh cáo Trương Ứng:

 

"Nhóc con, cẩn thận đấy."

 

Trương Ứng không dám thêm câu nào, chỉ đứng đó, theo bóng lưng tôi đầy căm hận.

 

8

 

Chưa đầy mấy ngày, tòa án đã gửi trát triệu tập đến nhà tôi.

 

Tôi một luật sư, đến đúng giờ tại cửa tòa án.

 

Vừa bắt đầu phiên tòa, luật sư của Trương Ứng như rút hết hạt đậu trong ống tre, kể lại toàn bộ sự việc.

 

Theo lời kể của ta, tôi bị miêu tả như một đào mỏ chính hiệu, lừa ta 1 trăm vạn tệ rồi lập tức chia tay, chiếm đoạt số tiền đó.

 

Trương Ứng còn đưa ra bằng chứng chuyển khoản cho tôi.

 

Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn thiêu cháy tôi thành tro.

 

"Yêu cầu ta trả lại toàn bộ 1 trăm vạn cả vốn lẫn lãi!"

 

Quan tòa ho khẽ một tiếng: "Xin mời luật sư bên bị đơn phát biểu."

 

Luật sư của tôi chỉnh lại kính mắt, lấy ra một chiếc bút ghi âm.

 

Khi chiếc bút bật lên, giọng của tôi và Trương Ứng vang lên rõ ràng.

 

"Chồng à, em viết giấy nợ cho về số tiền 1 trăm vạn này nhé, em nghĩ vẫn nên sòng phẳng chút."

 

"Không cần! Tiền của cũng là của vợ mà, sao phải phân chia rạch ròi thế gì?"

 

...

 

"Chồng ơi, đưa em nhiều tiền thế mà còn không bắt em trả, thật tốt."

 

"Đúng rồi, tiền của chồng là của vợ, đây là điều nên mà..."

 

Tôi quay sang liếc Trương Ứng một cách thách thức, mặt ta tái mét, chân đứng không vững, suýt ngã nhào.

 

"Không... không phải, tôi thôi!"

 

Trương Ứng hét lớn: "Con khốn, mày sắp đặt từ trước đúng không? Tao thề sẽ g.i.ế.c mày!"

 

"Giữ trật tự trong phiên tòa!"

 

Luật sư của tôi bình tĩnh tiếp lời:

 

"Số tiền 1 trăm vạn này là nguyên đơn tự nguyện tặng cho bị đơn, không cần hoàn trả, hơn nữa nguyên đơn không có giấy tờ ghi nợ, không đủ căn cứ xác định đây là khoản vay."

 

...

 

Phiên tòa kết thúc rất nhanh.

 

Ngoài việc cung cấp bằng chứng chuyển khoản, Trương Ứng không có thêm tài liệu gì. Trong khi đó, tôi lại có đầy đủ bằng chứng ghi âm, giấy tờ hợp lệ.

 

Tòa tuyên bố tôi không phải trả lại số tiền.

 

Trương Ứng loạng choạng rời khỏi tòa án, tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Tiền tiết kiệm cả đời cùng số tiền bán đất của bố mẹ ta đã mất sạch.

 

Anh ta đã xong đời.

 

Ở bên cạnh, Nhiễm Lệ gào lên mắng chửi tôi, lời lẽ khó nghe đến mức không thể tưởng tượng.

 

"Hà Giai, mày là đồ đĩ thõa, nếu mày cần tiền thế sao không ra đường mà bán thân đi?”

 

“Mày cẩn thận đấy, có ngày c.h.ế.t cũng không kịp tiêu tiền đâu!"

 

Tôi quay đầu họ một cái.

 

"Các người không nghĩ là nên xin lỗi tôi trước à?"

 

Nhiễm Lệ sững người, sau đó chửi rủa càng hung tợn.

 

Nhưng ta chẳng qua chỉ là đang giận cá c.h.é.m thớt.

 

Tôi dừng bước, quay lại ta, mỉm : "Đừng vội, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu."

 

Thật ra ban đầu tôi không định căng đến , chỉ muốn cho họ một bài học là .

 

Nhưng giờ xem ra, có vẻ họ vẫn chưa học gì.

 

...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...