1
Buổi tối, khi đang lướt một tài khoản Weibo chuyên đăng các câu chuyện , tôi bắt gặp bài đăng của một .
Trong bài, ta kể về chuyện ngọt ngào của mình, rằng trai tuy nghèo rất chu đáo. Anh ấy sẽ xoa bụng cho ta mỗi khi ta đến tháng, nhớ từng ngày lễ, còn thường xuyên đổi món để nấu những món ăn ngon cho ta...
Dưới bài đăng, phần bình luận tràn ngập những lời than thở vì bị "ngược cẩu" (ám chỉ bị những cặp đôi nhau người khác phái ghen tị). Ai cũng họ bị "cẩu lương" (thức ăn cho chó độc thân) tạt vào mặt lạnh lẽo.
Tôi đọc mà khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.
Bởi vì trai tôi, Trương Ứng, cũng giống y hệt như .
Dù không có nhiều tiền ta là người rất chính trực, tốt bụng, cầu tiến, đối xử với tôi vô cùng tốt.
Nhưng càng đọc, tôi lại càng thấy không đúng.
Chàng trai trong bài không chỉ có tính cách giống Trương Ứng, mà còn có chiều cao, cân nặng, tuổi tacs, cung hoàng đạo, thậm chí quê quán cũng giống hệt ta.
Điều này có phải quá trùng hợp roofi không?
Tôi quay sang Trương Ứng đang ngồi bên cạnh, trong lòng đột nhiên trĩu nặng.
Không thể nào, tôi tự an ủi bản thân, Trương Ứng sẽ không bao giờ phản bội tôi.
Nhưng không hiểu sao, tim tôi vẫn thắt lại, cảm giác bất an dâng tràn.
Nếu đêm nay không rõ chuyện này, chắc chắn tôi không thể nào ngủ yên.
Tôi cầm điện thoại của Trương Ứng lên. Anh ta chưa bao giờ giấu tôi mật khẩu điện thoại, tôi có thể xem bất cứ lúc nào.
Lần này cũng , tôi tìm mà không thấy bất kỳ nội dung đáng nghi nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm trách mình nghĩ ngợi lung tung. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.
Đang định đi ngủ, tôi đột nhiên nhớ ra rằng hôm qua Trương Ứng có lái xe của tôi.
Khi tôi hỏi ta lái xe đi đâu, ta phải đi thêm giờ.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi bật dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm mở phần ghi chép hành trình xe trong điện thoại.
Tôi chưa bao giờ xem ghi chép hành trình khi mở ra, trái tim tôi như bị treo lơ lửng.
Toàn bộ ghi chép hành trình trước đó đã bị xóa sạch, chỉ còn lại duy nhất hành trình ngày hôm qua.
Điện thoại của tôi chỉ có Trương Ứng có thể chạm vào. Nếu ghi chép bị xóa, chắc chắn là do ta .
Nhưng tại sao ta lại phải xóa?
Tôi hít một hơi thật sâu, mở ghi chép của ngày hôm qua.
Hôm nay ta rất mệt, vừa về đã lăn ra ngủ, chắc là chưa kịp xóa. Tôi mở mục ghi chép ngày hôm qua ra.
Ánh đèn trắng trong phòng tắm sáng đến nỗi khiến đầu tôi choáng váng.
Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ thanh tiến trình di chuyển. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã tiến vào một khu dân cư mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Rồi xe dừng trước tòa nhà chung cư, cửa xe đóng lại phát ra một tiếng "cạch".
Trong xe không có ai gì chẳng mấy chốc, âm thanh của những nụ hôn vang lên.
Sau đó, một giọng phụ nữ dịu dàng :
"Vậy khi nào xoay tiền đây?"
Tôi sững người.
Giọng này rất quen, chẳng phải là giọng của đồng nghiệp tôi, Nhiễm Lệ sao?
Sao ta lại có mặt trên xe của tôi?
Giọng của Trương Ứng cũng vang lên ngay sau đó:
"Sắp rồi! Hôm qua vừa lấy 15 vạn từ chỗ ta, cộng với 10 vạn trước đó, đã gom đủ một nửa rồi.”
"Vài hôm nữa sẽ kiếm cớ, rằng đã thua hết, để ta đưa thêm... Có khi chồng em lại kiếm thêm tiền mua cho em một căn nhà nữa ấy chứ!"
Trương Ứng vỗ mạnh lên người Nhiễm Lệ, :
"Anh sẽ mua đúng căn em thích nhất ở Hạ Hương Cư!"
Nhiễm Lệ hừ một tiếng rồi :
"Cô ta vừa ngu vừa như điếu đổ, chắc chắn sẽ cho !
"Hà Giai là người có điều kiện tốt nhất ở công ty chúng ta, em nghe cậu của ta là cục trưởng cục quản lý đất đai của thành phố. Anh nhất định phải tận dụng cơ hội này!"
Bạn thấy sao?