Vụ Kiện Tai Tiếng – Chương 4

Chương 4

8.

Tôi gọi điện cho Trần Tiểu Chi, hẹn ta gặp mặt.

Vừa ngồi xuống, tôi thẳng thừng cầu ta giao thêm bằng chứng.

“Trần tiểu thư, chỉ đưa tôi chừng này thứ, mà đòi tận hai triệu tệ? Cô nghĩ đáng sao?”

Trần Tiểu Chi còn trẻ người non dạ, ngơ ngác tôi:

“Để tôi… để tôi gọi điện hỏi đã.”

Tôi ung dung nhấp cà phê, ngồi yên ta qua lớp kính, thấy ta lúng túng cầm điện thoại, vừa chau mày vừa gật đầu liên tục.

Vài phút sau, Trần Tiểu Chi quay lại, lôi từ túi xách ra một chiếc USB, đưa cho tôi.

“Cô đừng có giở trò.”

Chắc vừa ai đó dặn dò, ta lời đe dọa mà còn lắp ba lắp bắp.

“Đây chỉ là bản sao thôi. Máy tính và hộp thư của tôi đều còn bản gốc.

Còn bản gốc giấy chứng thương ở bệnh viện, tôi sẽ không bao giờ đưa cho .”

Tôi bật laptop lên, mở USB ra xem.

Bên trong là video cảnh Từ Duy và ta lăn lộn trên giường, đủ kiểu chơi bời thác loạn, không chịu nổi mà .

Nhưng đối với người ngoài không biết sự thật, video đó hoàn toàn giống như một vụ cưỡng bức thô bạo.

, sau khi về nhà, tôi mượn cớ nổi giận, lại cho Từ Duy một trận no đòn.

Bên trái mặt ta còn chưa xẹp, bên phải đã bị tôi tặng thêm một trận, hai bên sưng tấy, tròn trịa đối xứng.

Tôi ném chiếc USB vào người ta, lạnh giọng quát:

“Anh tự đi!

Anh xem đây là việc con người ra sao?”

Từ Duy lúng túng, né tránh ánh mắt tôi:

“Vợ ơi, không phải như em nghĩ đâu, đây hoàn toàn là vu khống mà!”

Tôi thở hổn hển, tóc tai rối bời, ngồi bệt trên sofa, lạnh lùng ta:

“Vậy giờ tính sao?

Tiền trong nhà có bao nhiêu đâu mà đòi đưa hai triệu?”

Từ Duy rón rén lại gần, ngồi sát bên tôi:

“Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”

Tôi đếm từng khoản:

“Tiền tiết kiệm có hai mươi tám vạn.

Cổ phần công ty của tôi, sau khi trừ thuế còn khoảng hơn một trăm hai mươi vạn.

Vậy còn thiếu năm mươi vạn nữa, tính lấy đâu ra?”

Từ Duy do dự một lúc rồi đề nghị:

“Hay là… mình bán nhà đi?”

“Bán nhà?”

Tôi bật dậy, giận dữ ta:

“Anh còn nghĩ ra !

Vậy sau này Tư Tư học hành thế nào?

Cả nhà chúng ta ra gầm cầu mà ngủ chắc?”

Tôi gào lên, ta hoảng hốt ôm đầu chạy trốn.

“Hay là… vợ ơi, mình mượn tạm tiền của em họ em đi?

Nói là cần tiền mua nhà là …”

Tôi có một cậu em họ, từ nhỏ đã lớn lên bên tôi, cảm rất tốt.

Lớn lên, cậu ấy tiếp quản sản nghiệp gia đình, tự mình ăn phát đạt, mấy chục vạn đối với cậu ấy chẳng phải chuyện lớn.

Chỉ có điều, Từ Duy mặt dày tới mức nghĩ ra chuyện vay mượn như , tôi thật sự khinh không nổi.

Ngay trước mặt ta, tôi lấy điện thoại ra gọi cho em họ.

Chỉ đơn giản cần vay tiền, đầu dây bên kia lập tức đồng ý, chỉ đưa ra một cầu:

Tính lãi theo mức mười phần trăm, thời hạn vay một năm.

Tôi khoanh tay trước ngực, thản nhiên :

“Và tất nhiên, chúng ta phải viết giấy vay nợ.”

Từ Duy lưỡng lự, ánh mắt dao một lúc, cuối cùng cắn răng gật đầu:

“Được thôi.”

Anh ta tự tay viết một tờ giấy vay năm mươi vạn, cẩn thận ghi đầy đủ số chứng minh nhân dân, họ tên, và điểm chỉ ngón tay vào đó.

Tôi cũng ký tên và điểm chỉ bên dưới, chứng.

Chụp ảnh tờ vay nợ gửi cho em họ tôi, cậu ấy hoàn toàn tin tưởng, lập tức chuyển ngay năm mươi vạn vào tài khoản của tôi.

Sau đó, tôi thúc Từ Duy viết thêm một tờ giấy biên nhận trả nợ, đưa cho em họ.

Tôi cẩn thận niêm phong cả giấy vay nợ và giấy biên nhận, cất kỹ trong ngăn kéo cạnh đầu giường.

“Để tạm chỗ em,” tôi , “lần sau em họ đến lấy.”

Từ Duy ra vẻ không thèm để ý:

“Ừ, em giữ đi.”

Đêm đến, khi tôi giả vờ ngủ say, Từ Duy lặng lẽ ngồi dậy, len lén lấy tờ vay nợ và biên nhận, rồi xé vụn thành từng mảnh.

Sáng hôm sau, ta đi như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi đứng bên cửa sổ, chiếc xe ta khuất dần khỏi khu chung cư, rồi mới quay người, từ dưới gối lôi ra hai tờ giấy — bản gốc giấy vay và giấy biên nhận.

Tôi sớm đã đoán chiêu trò này của ta, nên đã chuẩn bị hai bộ tài liệu.

Từ Duy có một thói quen cố hữu: khi viết tiền bạc, ta chỉ ghi bằng chữ số Ả Rập, không bao giờ viết bằng chữ Hán.

Điều đó… vô lại giúp tôi.

Tôi nhẹ nhàng thêm một con số “2” vào trước số 50 vạn.

Nhìn hàng chữ “250 vạn” rõ ràng ngay ngắn trên giấy, tôi không nhịn mà bật trong lòng.

Hai trăm năm mươi — vừa là cái kết cho kiếp trước ngu muội của tôi, vừa là “lời chúc phúc” mà tôi dành cho Từ Duy ở kiếp này.

Tôi lấy cớ cần thêm thời gian xoay tiền, cố trì hoãn hai ngày, rồi mới hẹn Trần Tiểu Chi ra gặp.

Tôi mở điện thoại, cho ta xem số dư tài khoản ngân hàng, sau đó thản nhiên ra điều kiện:

“Chuyển hết tất cả bằng chứng cho tôi, tôi mới trả tiền.”

Trần Tiểu Chi cầm theo một túi hồ sơ, bên trong là toàn bộ tài liệu liên quan — chỉ duy nhất thiếu bản gốc giấy chứng thương từ bệnh viện.

Tôi giả vờ lật xem rồi hỏi:

“Bản gốc giấy chứng thương đâu?”

“Chờ tôi nhận tiền, tôi mới giao.”

Tôi lạnh lùng hỏi ngược lại:

“Làm sao tôi tin không giữ lại bản sao? Làm sao biết sẽ không tiếp tục quay lại uy hiếp chúng tôi sau này?”

Trần Tiểu Chi tức giận trừng mắt:

“Toàn bộ tài liệu đều ở đây rồi, còn muốn gì nữa?

Chuyện này xảy ra, nghĩ tôi muốn à?

Tôi cũng là con nhà đàng hoàng, cũng ăn học đàng hoàng đấy!”

Tôi khoanh tay, lạnh:

“Thôi đi, đừng lấy cái mác ‘con nhà đàng hoàng’ ra lòe tôi.”

Tôi tiếp tục ép:

“Từ Duy , lúc đó còn mấy người khác cũng ở hiện trường đúng không?

Cô đảm bảo họ sẽ không cầm thứ này quay lại đòi tiền?”

“Dù gì tiền tôi đưa cho , chứ không phải cho họ.”

Trần Tiểu Chi cắn môi, cố giữ bình tĩnh:

“Họ sẽ không.

Bọn họ không giữ tài liệu gì cả.

Mọi bằng chứng đều nằm ở chỗ tôi.”

Tôi chằm chằm ta, thầm trong lòng:

Không giữ thật sao?

Chẳng phải bọn họ đều là quân cờ mà Từ Duy và Ngô Mạn Châu dàn dựng ra để đảm bảo không dám giở trò bỏ trốn sao?

Tôi nhanh chóng nhét túi tài liệu vào túi áo khoác.

“Vậy càng tốt.”

Tôi mỉm , chậm rãi :

“Trần tiểu thư, xét đến chuyện đã chịu nhiều tổn thương, với tư cách là một người phụ nữ, tôi thật lòng cảm thấy đau lòng và căm phẫn —

Dù kẻ ra chuyện này… là chồng tôi.”

“Cho nên,” tôi mỉm , bình tĩnh , “tôi đã giúp báo án rồi.”

“Và,” tôi nhấn giọng, “tôi cũng đã cho một luật sư.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở.

Ngô Mạn Châu bước vào.

Tôi mỉm rạng rỡ, vẫy tay gọi:

“Mạn Châu, bên này.”

Rồi tôi quay sang Trần Tiểu Chi, chậm rãi tiếp:

“Tôi ủng hộ .”

“Hãy kiện chết Từ Duy đi.”

“Và tốt nhất, nên suy nghĩ cho kỹ —

Muốn kiện Từ Duy cưỡng hiếp ,

Hay định đổi giọng, để rồi chờ tôi kiện tội tống tiền?”

“Hai triệu tệ không phải con số nhỏ đâu, đủ để ngồi tù mấy năm đấy.”

“Tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc chuyện hôm nay rồi.”

Tôi chỉ tay ra phía cửa:

“Nhìn đi, cảnh sát đến rồi.”

9.

Một nước đi này của tôi, khiến cả ba người bọn họ sững sờ không kịp trở tay.

Từ Duy có nằm mơ cũng không ngờ — chính tôi mới là người chủ tố cáo ta.

Dù trước đó, tôi còn bày ra vẻ mặt chân thành, ngồi tính cùng ta xem cách nào gom đủ hai triệu tệ.

Anh ta yên tâm thoải mái tham dự cuộc họp quan trọng của công ty, ung dung đợi tôi thay ta bỏ tiền ra “mua bình an”.

Rồi còn định sau khi tôi trả tiền xong, liền thăng chức thuận lợi, tiện tay lật mặt kiện tôi một đơn ly hôn, đồng thời tố cáo tôi tội “chuyển nhượng tài sản trong hôn nhân”.

Nhưng chờ mãi, cái đến với ta không phải tin mừng, mà là cảnh sát gõ cửa, trực tiếp bắt giữ ngay tại công ty.

Từ Duy điên cuồng giãy giụa, suýt nữa còn dính thêm tội danh chống người thi hành công vụ.

“Tôi không phạm tội! Các người lấy tư cách gì bắt tôi?”

Cảnh sát lạnh lùng đè ta xuống đất, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Danh tiếng của Từ Duy hoàn toàn sụp đổ.

Tin tức về vụ bê bối lan ra nhanh chóng, thậm chí còn bị thêu dệt đủ kiểu.

Công ty của ta cũng không cần chờ kết quả điều tra.

Ngay lập tức hủy bỏ quyết định thăng chức, còn lấy cớ “vi phạm quy chế nội bộ”, đuổi thẳng cổ ta ra khỏi công ty.

Bố mẹ Từ Duy nhận tin, vội vã từ quê nhà lao lên thành phố.

Khi đó, tôi đã xong thủ tục chuyển trường cho Tư Tư, đưa con về thành phố nơi bố mẹ ruột tôi sinh sống.

“Ôi trời ơi, sao lại thành ra thế này! Con trai tôi sao có thể đi cưỡng hiếp nữ sinh đại học chứ?”

“Với cả, tại sao lại báo cảnh sát?”

Mẹ Từ Duy vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt tôi mà mắng.

Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào :

“Mẹ à, con tin tưởng Từ Duy!

Nhưng đối phương đòi hai triệu tệ, con biết lấy đâu ra nhiều tiền thế?

Không báo cảnh sát thì biết thế nào?”

Tôi khóc còn to hơn cả mẹ Từ Duy, bộ dạng thảm thương, oan ức hơn bất cứ ai.

Dù sao, trong chuyện này, còn ai thích hợp hơn tôi để đóng vai người vợ khổ đau tuyệt vọng?

Nghe đến hai triệu tệ, mẹ Từ Duy lập tức ôm đầu khóc trời trách đất, miệng chửi bới loạn xạ, gào lên đòi kiện Trần Tiểu Chi tội tống tiền.

Bên phía Trần Tiểu Chi, sau nhiều lần bị thẩm vấn, dù lời khai có chút mâu thuẫn, ta vẫn cắn chặt không buông, kiên quyết khẳng định bị Từ Duy cưỡng hiếp.

May thay, đằng sau màn “bẫy người” này là một luật sư chuyên nghiệp bày mưu tính kế.

Cho nên, mặc kệ lời khai có chút lộn xộn, chỉ cần dựa vào bằng chứng thu thập , cũng đủ để đập nát sự phản kháng của Từ Duy.

Về phần Ngô Mạn Châu, ta ban đầu còn tưởng tôi hẹn gặp để giao lại toàn bộ chứng cứ cho ta cất giữ.

Không ngờ, tôi lại mỉm hỏi thẳng:

“Có muốn nhận vụ kiện này, luật sư cho Trần Tiểu Chi không?”

Cười chết mất.

Kiếp trước, tôi từng ngây thơ giao bằng chứng vào tay ta, để rồi ta và Từ Duy hợp sức tiêu hủy sạch sẽ.

Còn bây giờ?

Nếu đời là sân khấu, thì diễn tới cùng.

Đấu diễn xuất à?

Ai mà chẳng có thể giành giải Ảnh hậu!

Ngô Mạn Châu chất vấn tôi:

“Sao không bàn với tôi trước?”

Tôi thản nhiên, bày ra vẻ mặt chính nghĩa:

“Vì tôi tin chồng mình là vô tội!”

“Cô tin à?

Thế sao còn gọi tôi đến để nhận vụ kiện cho con bé đó?”

Cô ta không tin nổi mà trợn mắt tôi.

Tôi thản nhiên đáp:

“Thì vì tôi tin !

Nếu để người khác luật sư, tôi không yên tâm.”

Ngô Mạn Châu tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Thi Vi, rốt cuộc đang nghĩ gì ?

Tôi… hoàn toàn không hiểu nổi nữa.”

Bình thường thôi.

Bởi vì suốt bao nhiêu năm qua, tôi cũng chưa từng thật sự hiểu bộ mặt thật của .

Cô hỏi tôi đang nghĩ gì à?

Tôi chỉ nghĩ — để tận mắt chứng kiến người “chân ái” mà ra sức vun đắp,

Đã lợi dụng thời cơ phản bội như thế nào.

Thế mới là cái kết tuyệt đẹp cho “mối trong sáng” của hai người đấy, thân à.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...