3.
Tan trở về nhà, tôi thấy Từ Duy đã về trước.
Anh ta chần chừ tôi, rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt.
Vì có con ở nhà, tôi tạm thời nhẫn nhịn, như không biết gì, vẫn nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp như mọi ngày.
Khi đang ở trong bếp, tôi nghe thấy tiếng con Tư Tư hỏi:
“Ba ơi, mặt ba bị sao ?”
“Ba bị ngã.”
“Ba có đau không? Để con thổi cho ba đỡ đau nhé.”
…
Một mái ấm đủ đầy, một con đáng đến thế, mà Từ Duy, vẫn có thể âm thầm tính kế tôi, lòng không thấy cắn rứt sao?
Sau khi kèm Tư Tư bài tập, cho con đi tắm và ngủ, tôi vừa ngồi xuống ghế sofa thì Từ Duy đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi, trượt trên sàn, tự tát vào mặt mình liên tục đến mức mặt sưng đỏ, nước mắt nước mũi dàn dụa.
“Vợ ơi, sai rồi.”
Cũng giống như kiếp trước, ta kể một câu chuyện khác đôi chút so với lời Trần Tiểu Chi.
Anh ta vì bị mê muội khi say, trong lúc đi tiếp khách đã gặp một nữ sinh bồi rượu.
Uống quá chén, bị khách hàng xúi giục, nên ta mới đưa ra khỏi phòng karaoke.
Không ngờ giữa chừng, cửa phòng bị đạp tung.
Một nhóm đàn ông ập vào — kẻ vác máy quay, kẻ đánh , kẻ hét tạo náo loạn.
Từ Duy bị lôi xuống giường trong trạng trần truồng.
Cô kia thấy thế bất lợi, lập tức ôm lấy chân một người đàn ông, khóc lóc rằng mình bị Từ Duy chuốc rượu, cưỡng ép, hoàn toàn không tự nguyện.
Từ Duy bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Bị bắt quả tang với bằng chứng đầy đủ, phía bên kia đòi hai triệu tệ — nếu không, sẽ đưa ra tòa.
Từ Duy không còn cách nào, đành phải chuyển trước năm vạn để giữ mạng.
Anh ta run rẩy mở điện thoại cho tôi xem — đúng như dự đoán, tài khoản đã cạn sạch, lần chuyển khoản còn ghi rõ:
“Tự nguyện tặng.”
Vừa khóc vừa nấc lên, ta cầu xin tôi:
“Vợ ơi, xin lỗi.
Nhưng lúc đó thực sự bị chuốc say đến mụ mị đầu óc, hồ đồ mới để xảy ra chuyện.
Giờ bọn chúng còn nắm cả video và ảnh.
Anh sắp thăng chức Phó tổng rồi, nếu để lộ ra, sự nghiệp của coi như tiêu tan!”
“Em sẽ không nhẫn tâm chết, đúng không?”
Tôi ngồi trên sofa, lạnh lùng ta diễn trò, bình thản :
“Hôm nay đó đã tìm tôi.”
“Em… em biết rồi sao?”
“Biết rồi,” tôi thẳng vào mắt Từ Duy, “ chuyện ta không giống như kể. Cô ta bảo…”
Tôi nhấn mạnh từng chữ, “hai người là đang đương!”
Từ Duy suýt chút nữa nhảy dựng lên, ra vẻ cực kỳ phẫn nộ:
“Cái gì? Một đứa mà cũng dám đương với tôi à?”
Kiếp trước, chính vì diễn xuất tuyệt vời này mà tôi đã bị ta lừa gạt.
Anh ta thề độc trời đất, suýt nữa còn lấy tính mạng cha mẹ và danh dự tổ tiên ra để thề thốt.
Tôi ngu ngốc tin ta chỉ là phút lầm lỡ, nên một bên thì chửi bới đối phương “gài bẫy”, một bên lại ngoan ngoãn đồng ý đưa tiền giải quyết mọi chuyện.
Nhưng ở kiếp này, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.
Bất ngờ, tôi hỏi:
“Anh bảo ‘ đến một nửa’…
Tức là, hai người đã thật?
Thế thì đâu có say đến mức mất hết lý trí như ?”
Từ Duy cứng đờ người.
“Không… không phải đâu vợ à. Em đừng bám vào mấy chi tiết đó. Vấn đề chính là… bây giờ bọn chúng đang nắm trong tay video và ảnh…”
Anh ta càng , giọng càng nhỏ dần.
Tôi lạnh lùng khẩy:
“Thế nào? Người ta cưỡng bức thì nhận luôn à? Có bằng chứng không? Bây giờ thân bị đánh đến thê thảm thế này!
Báo cảnh sát đi! Tôi còn phải kiện ngược lại bọn chúng vì hành hung nữa!”
Nói rồi, tôi giả vờ cầm điện thoại lên bấm gọi 110.
Từ Duy hoảng loạn, nhanh tay giật lấy điện thoại, giấu ra sau lưng.
“Không báo cảnh sát!”
Từ Duy vừa ôm điện thoại vừa run rẩy tôi, giọng lắp bắp giải thích:
“Chuyện đó… là lần thứ hai thì mới bị bắt gặp…
Mà… ta còn thích bị đàn ông thô bạo… nên… nên mới xé rách quần áo ta, còn đánh ta vài cái…”
“Vợ à, thề, lúc đó thật sự chỉ vì say quá, rượu đầu óc mụ mị thôi!”
4.
“Bốp!”
Tôi dốc hết sức tát cho Từ Duy một cái nảy lửa, đến mức lòng bàn tay tôi cũng tê rần.
Từ Duy sững người, chưa kịp phản ứng.
“Bốp!”
Tôi nhân lúc ta còn chưa kịp hoàn hồn, vung tay thêm một cái nữa rồi túm tóc ta, vừa đá vừa cắn, vừa gào vừa khóc, như phát điên:
“Tôi đánh chết cái đồ hèn hạ nhà !”
“Anh còn mặt mũi mà đi cái trò bẩn thỉu đó sao!”
Từ Duy bị tôi đánh cho chạy trối chết, miệng không ngừng kêu gào:
“Vợ ơi, vợ ơi, sai rồi…”
Sau đó, có lẽ bị tôi đánh cho mất hết kiên nhẫn, ta bỗng bật dậy, hung hăng đẩy mạnh tôi ngã xuống đất:
“Thi Vi! Em điên à!”
“Điên à?”
Tôi ngồi bệt dưới đất, cú ngã xương cụt ê ẩm, nỗi đau đó chẳng thấm vào đâu so với sự lạnh lẽo đang trào lên trong lòng.
Nhìn khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Từ Duy, tôi không nhịn mà bật ha hả, trong lòng cũng bớt phần nào căm hận.
“Điên cái gì? Anh Từ Duy, tự ngẫm lại đi, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh ba mươi tám tuổi rồi đấy! Trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, sắp thăng chức đến nơi, thế mà còn đi chơi bậy! Anh còn não không ?”
Tôi bật dậy, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng.
Từ Duy nghẹn họng, rồi hất cằm lên, vẻ mặt bất cần:
“Thì giờ cũng lỡ rồi, còn biết sao? Chỉ có cách bỏ tiền ra giải quyết thôi chứ sao!”
“Tiền?”
Tôi lạnh:
“Anh tưởng hai trăm vạn là hai trăm tệ à?”
“Chúng ta lấy đâu ra số tiền đó?”
“Anh nghĩ hai trăm vạn dễ như xin bố thí à?”
Tôi lạnh giọng tiếp:
“Đây là tống tiền! Phải báo cảnh sát! Cùng lắm ra tòa, tòa phán thế nào mình chịu thế ấy!”
Từ Duy ôm chặt lấy chân tôi, van xin:
“Vợ ơi, không thể báo cảnh sát ! Báo rồi là đi tù đó!”
Hừ, tù thì tù, liên quan gì đến tôi? Người đi tù đâu phải tôi!
“Cho dù em không nghĩ cho , cũng phải nghĩ cho Tư Tư chứ!”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Tư Tư, lửa giận trong tôi càng bùng lên.
Kiếp trước, sau khi ly hôn, quyền nuôi Tư Tư giao cho ta.
Kết quả, ta chẳng thèm lo cho con, lập tức cho Tư Tư nghỉ học, gửi về quê cho ông bà già nuôi dưỡng.
“Bốp!”
Tôi lại vung tay tát cho ta một cái nảy lửa, toàn thân run lên vì tức giận:
“Anh còn mặt mũi mà nhắc đến Tư Tư à? Anh không xứng!”
Nhưng Từ Duy vẫn ôm cứng lấy chân tôi, mặc cho tôi chửi mắng, sỉ nhục, nhất quyết không buông.
Trong lòng tôi lạnh: vì hai triệu tệ, đến cả chút tự trọng cuối cùng ta cũng ném đi không còn.
“Tự buông tay ra!
Đưa điện thoại đây!
Tôi gọi cho Ngô Mạn Châu, hỏi ý kiến ấy!”
Ngô Mạn Châu chính là thân luật sư của tôi.
Nghe , Từ Duy ngẩn ra, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, lập tức che giấu.
“Vợ ơi, là em tin rồi đúng không?
Nhưng… em có thể đừng cho ấy biết chuyện này là do ra không?”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ý là… muốn tôi bịa chuyện giúp à?”
5.
“Em , khuya rồi còn gọi cho chị, nhớ chị à?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng ngái ngủ của Ngô Mạn Châu vang lên.
Tôi xoay lưng về phía Từ Duy, đi ra ban công, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, dù mũi đã cay cay.
“Mạn Châu, có chuyện này em muốn hỏi chị.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Một lúc sau, Ngô Mạn Châu mới dịu dàng hỏi:
“Sao , bảo bối?”
Tôi hít sâu một hơi, rồi cố gắng thật đơn giản:
“Chị có biết cái gọi là ‘gài bẫy ’ không? Em có một người vừa gặp phải chuyện như .”
Tôi tóm tắt sơ qua huống:
“Trong trường hợp như , nếu kiện ra tòa, liệu có cơ hội thắng không?”
“Đã… thực sự xảy ra chuyện đó chưa?”
Giọng Mạn Châu trầm xuống.
“Rồi,” tôi nghẹn ngào đáp, “nghe … còn hai lần.”
Ngô Mạn Châu im lặng rất lâu, rồi mới trầm giọng phân tích:
“Thành thật mà , rất khó thắng.
Như em mô tả, bằng chứng rõ ràng, bên nữ lại kiên quyết không thay đổi lời khai.
Khả năng bị kết tội cưỡng hiếp là rất cao.”
Quả nhiên, câu trả lời vẫn giống hệt như kiếp trước.
Tôi thở dài:
“Em hiểu rồi.”
“Người đó là ai ?”
Cô ấy hỏi.
Tôi ra ngoài cửa sổ, những bóng cây mơ hồ trong bóng tối lay trước mắt, nhẹ giọng đáp:
“Còn ai vào đây nữa… Từ Duy.”
“Cái gì!”
Ngô Mạn Châu suýt nữa hét lên:
“Chồng em? Không thể nào!”
Tôi bật khóc nức nở:
“Chị cũng thấy ấy không giống loại người như đúng không?
Anh ấy bị chuốc say, bị lừa thôi.”
Qua điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận sự bối rối của Ngô Mạn Châu.
Dù sao, kiếp trước tôi cũng chưa từng kể rõ đầu đuôi chuyện này cho ấy.
“Vậy em định thế nào?”
Ngô Mạn Châu hỏi.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Mạn Châu, nếu chị nhận vụ này, liệu có khả năng thắng không?”
“Em điên rồi sao?
Người ta còn chưa kiện, chẳng lẽ em định tự đưa Từ Duy ra đầu thú à?”
“Nhỡ đâu ta bị kết án thật thì sao?
Còn em thì sao?
Còn Tư Tư thì thế nào?
Chuyện này bị lộ ra, người ta sẽ chỉ tay sau lưng em đấy!”
Ngô Mạn Châu phân tích rành rọt từng điểm.
Nghe , tôi có chút chán nản, thấp giọng:
“Em cũng đâu muốn thế… đó là hai triệu tệ mà!
Rõ ràng biết đối phương đang tống tiền, sao em nuốt trôi cơn giận này ?”
Đúng .
Từ Duy dám liều lĩnh như , chẳng phải vì biết rõ rằng tôi và ta đã ràng buộc với nhau quá sâu — về con cái, về tài sản —
Dù chỉ nghĩ cho Tư Tư, tôi cũng không dám lớn chuyện.
Ngô Mạn Châu dịu giọng an ủi:
“Nghe lời chị đi.
Gia đình yên ổn, đó chẳng phải luôn là điều em mong muốn sao?
Bình thường Từ Duy đối xử với em cũng đâu có tệ.
Hơn nữa, ta cũng rồi, chỉ là say rượu bị lừa thôi.”
“Chị hiểu chuyện này xảy ra quá đột ngột, em đau lòng, khó mà chấp nhận ngay .
Nhưng xét cho cùng, giữa em và Từ Duy chưa đến mức cảm rạn nứt hoàn toàn.
Chị hy vọng em hãy bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ.”
Nghe tôi im lặng hồi lâu, Ngô Mạn Châu lại dịu dàng khuyên thêm:
“Em cứ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc rồi bình tâm suy nghĩ lại.
Dù em đưa ra quyết định gì, chị cũng sẽ luôn ủng hộ em.”
Tôi khẽ gật đầu:
“Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị.”
Cúp máy, tôi chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay — kiểu dáng giống hệt điện thoại của tôi — và bật .
Sau khi sống lại lần này, tôi đã cố đổi sang cùng dòng điện thoại mà Từ Duy đang dùng.
Từ Duy vốn chẳng bao giờ để ý những tiểu tiết thế này, chắc chắn ta còn chưa nhận ra vừa rồi mình đã nhầm đưa điện thoại cho tôi.
Vừa bấm nghe đã buông ngay câu “Em ”…
Ngô Mạn Châu, Từ Duy, hai người… rốt cuộc đã qua lại với nhau từ bao giờ ?
Bạn thấy sao?