Vu Khống Đạo Nhạc? [...] – Chương 6

6

Không ngờ Tề Quốc Hồng lại về phía Ôn Ngôn và :

“Tôi luôn muốn hợp tác với cậu. Nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu nhạc sĩ sản xuất cho bộ phim mới của tôi.”

Mặt Cố Mạt Mạt hơi cứng lại, cố gắng nở nụ gượng gạo.

Ôn Ngôn thì vui mừng đến mức đứng bật dậy:

“Tôi tất nhiên đồng ý!”

Tề Quốc Hồng hiền từ:

“Cậu có một rất giỏi viết nhạc đấy.”

Sau đó, ông tôi. Tôi cũng mỉm lễ phép.

Cố Mạt Mạt nghe thấy câu đó, lập tức tỏ ra thân mật, dựa sát vào Ôn Ngôn:

“Cảm ơn thầy Tề đã khen ngợi! Khi viết bài hát này, đó cũng là lần đầu tiên em thử sáng tác, nhiều chỗ vẫn còn chưa hoàn thiện.”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông cụ nhíu mày, trầm giọng hỏi:

“Cô là của cậu ta à?”

Cố Mạt Mạt rạng rỡ, cố ra vẻ đáng :

“Chào thầy Tề! Em cũng rất vinh hạnh khi hợp tác cùng thầy. Tuyệt Biệt là ca khúc định giữa em và A Ngôn.”

Tề Quốc Hồng nghe xong thì sửng sốt:

“Bài hát này… không phải do ấy sáng tác sao?”

Ông chỉ thẳng vào tôi.

MC thấy hình không ổn, lập tức lên tiếng điều tiết:

“Thực ra, bài hát này có một số tranh chấp về bản quyền giữa Hứa Văn Gia và Cố Mạt Mạt.”

“Nhưng trên thực tế, đây là tác phẩm của Cố Mạt Mạt.”

Giọng điệu của MC đã gần như gắn mác “đạo nhạc” lên trán tôi.

Micro của tôi đã bị tắt, tôi không thể lên tiếng.

Nhưng không ai dám tắt micro của Tề Quốc Hồng.

Ông lạnh lùng hừ một tiếng:

“Vậy chẳng phải tôi cũng là đồng phạm của kẻ đạo nhạc sao?”

9.

Bình luận trong livestream bùng nổ.

【Cái gì? Lời này là ý gì? Chẳng lẽ Hứa Văn Gia không đạo nhạc?】

【Lần đầu tiên tôi nghe bài này cũng thấy không giống bài hát , hóa ra là có uẩn khúc sao?】

【Vậy tức là Hứa Văn Gia bị oan? Còn bị ép đến mức phải rời khỏi giới?】

【Dùng bài hát của để nổi tiếng, sau đó đá ấy đi, còn bôi nhọ ấy đạo nhạc? Đúng như tôi nghĩ à?】

Fan của Cố Mạt Mạt vẫn đang cố gắng chống đỡ.

【Đó là vì ban đầu Hứa Văn Gia tự nhận mình là tác giả, nên đạo diễn mới hiểu lầm! Mạt Mạt mới là nạn nhân!】

【Người trong sạch tự khắc trong sạch. Đừng kéo Mạt Mạt vào lùm xùm này!】

Nhưng họ nhanh chóng bị đánh bại.

Tề Quốc Hồng tiếp tục :

“Tôi đã tận mắt thấy Gia Gia sáng tác bài hát này trong phòng bệnh của ông nội nó.”

“Bài hát này viết dành cho ông nội của nó. Sao bây giờ lại biến thành bài hát của các người?”

Ông tôi, còn Tề Túc nhanh chóng bật micro lên.

Tôi thẳng vào ống kính livestream, từng chữ rõ ràng:

“Đây là bài hát tôi viết cho ông nội quá cố của mình một năm trước. Tôi vốn không có ý định công bố, chỉ muốn giữ kỷ niệm.”

Một đoạn video xuất hiện trên màn hình lớn – video do Tề Túc ghi lại.

Trong video, tôi đang ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng hát cho ông nội nghe:

“Ông ơi, đoạn này thế nào ạ?”

“Chỉ cần là bài do Gia Gia viết, bài nào cũng hay cả.”

Khi ấy, ông tôi vẫn còn có thể chuyện. Nhưng sau đó, ông dần yếu đi, phải dựa vào máy móc duy trì sự sống.

Tôi đã thức trắng bao đêm để hoàn thành bài hát, chỉ sợ không kịp tặng ông trước khi ông ra đi.

Nhưng đến ngày tôi viết xong Tuyệt Biệt, ông tôi đã rời xa mãi mãi.

10.

Bình luận trên livestream điên cuồng tràn ngập màn hình:

【Tôi đỏ mắt rồi, tôi cũng nhớ ông nội tôi quá…】

【Làm sao có người khác có thể nhận vơ là mình viết ra bài hát này chứ? Đây là giai điệu mà ấy và ông nội đã cùng nhau tạo nên trong những ngày cuối đời của ông.】

【Bài hát này sao có thể là một bài hát ? Ý nghĩa của nó vượt xa sự lãng mạn đơn thuần.】

【Đạo nhạc, vu oan người khác – hai con người này xứng đáng bị phong sát!】

Tôi quay sang Ôn Ngôn, giọng điệu bình thản từng lời lại sắc bén:

“Tôi chưa từng cấp quyền sử dụng bài hát này cho bất kỳ ai. Nhưng có người đã ăn cắp một nửa bản nhạc của tôi, rồi tự ý thu âm và phát hành.”

Sắc mặt Ôn Ngôn lập tức tái nhợt, hắn vội vàng gào lên:

“Cô dối! Cô bám theo tôi, tôi chưa bao giờ lấy bất cứ thứ gì của ! Bài hát này là do Mạt Mạt tự sáng tác!”

Tôi không nhiều, chỉ phất tay một cái.

Trên màn hình lớn, một đoạn video từ camera an ninh nhà tôi xuất hiện.

Hình ảnh cho thấy vào đêm trước khi ca khúc phát hành, Ôn Ngôn đã lén lút mở cửa nhà tôi, lẻn vào phòng việc của tôi.

Cả khán phòng lặng thinh.

Tôi nhướng mày, giọng đầy ẩn ý:

“Nếu tôi là người bám theo , tại sao lại có chìa khóa nhà tôi?”

Ôn Ngôn đứng sững như tượng, mặt cắt không còn giọt máu.

Tôi chậm rãi :

“Đột nhập trái phép, ăn cắp tài sản trí tuệ… Tôi thấy chuyện này đủ để thành một vụ án hình sự rồi đấy.”

Hắn bị tôi dọa đến mức mất kiểm soát, theo bản năng gào lên:

“Tôi vào nhà mình thì sao có thể gọi là xâm nhập trái phép?!”

Khán giả đồng loạt ồ lên.

Tôi nhạt, ánh mắt đầy châm chọc khi về phía Cố Mạt Mạt.

“Thế nghĩa là tôi và Ôn Ngôn là người ? Vậy còn là gì? Kẻ thứ ba sao?”

Sắc mặt Cố Mạt Mạt trắng bệch.

Cô ta lập tức thay đổi chiến thuật, nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy đầy đáng thương:

“Là Ôn Ngôn ép tôi phải tạo couple với ấy! Anh ấy bảo rằng đã muốn chia tay chị từ lâu rồi, nhờ tôi giúp để chị tự rút lui… Chị ơi, em cũng không còn cách nào khác, em chỉ là một người mới, em không dám trái ý ai cả…”

Tôi không ngạc nhiên.

Từ trước đến nay, ta luôn biết cách tạo dựng hình tượng yếu đuối đáng thương để chiếm cảm từ công chúng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...