Vu Khống Đạo Nhạc? [...] – Chương 3

3

Tôi lạnh. Cuối cùng cũng đến vấn đề chính rồi.

“Tại sao tôi phải đưa cho ?”

Sắc mặt quản lý lập tức khó coi, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn:

“Hứa Văn Gia, bỏ qua chuyện hợp đồng đi, ít nhất cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ?”

“Đừng có nước lấn tới, nếu đã muốn rời khỏi giới, chúng ta phải tính toán kỹ về khoản bồi thường hợp đồng đấy.”

Tôi nhướng mày Ôn Ngôn: “Vậy tính thử xem.”

Ôn Ngôn lúng túng quản lý, rồi mới miễn cưỡng thừa nhận:

“Chúng tôi chưa từng ký hợp đồng.”

Quản lý tức đến mức nghiến răng: “A Ngôn, cậu ngây thơ quá rồi, sao có thể hợp tác mà không ký hợp đồng chứ?”

Tôi thấy thật nực :

“Đúng , sao có thể hợp tác mà không có hợp đồng nhỉ? Tôi viết nhạc cho ta suốt năm năm, không có hợp đồng, cũng chưa từng nhận xu nào.”

Quản lý và Ôn Ngôn sượng mặt.

Tề Túc nhạt, giơ tay kéo tôi đi:

“Tôi đến đây là để chính thức mời hợp tác. Nếu còn muốn viết nhạc, cũng không đến lượt bọn họ nữa.”

Ôn Ngôn tức giận quát lớn:

“Hứa Văn Gia, tưởng thế giới này chỉ có mình biết sáng tác nhạc sao?”

Tôi không quay đầu lại, chỉ lạnh:

Thật sao?

Nhưng bài hát này, thực sự chỉ có tôi mới có thể viết ra.

Vì Tuyệt Biệt là bài hát tôi viết riêng cho ông nội. Cảm trong đó, không ai có thể sao chép .

5.

Tôi trở về nhà.

Bố mẹ không trách móc tôi nửa lời, ngược lại còn xót xa vì tôi đã tự lập bươn chải suốt những năm qua.

Họ nấu một bàn đầy thức ăn ngon, bố tôi – người bận rộn quanh năm – thậm chí còn đặc biệt xin nghỉ phép để đưa tôi ra nước ngoài du lịch, giúp tôi thư giãn tinh thần.

Trong khoảng thời gian tôi đi nước ngoài, tôi đã chặn số điện thoại của Ôn Ngôn và quản lý của hắn, bọn họ vẫn đổi số mới để tiếp tục quấy rầy tôi, gần như gọi đến nổ tung cả máy.

Xem ra khả năng viết tiếp bản nhạc của Cố Mạt Mạt không ra gì, nếu không thì họ đã chẳng phải chạy theo tôi để đòi phần còn lại của bản nhạc, thậm chí còn đề nghị mua lại nó.

“Hai mươi vạn cũng đủ mua mạng rồi, Hứa Văn Gia, tốt nhất là nên biết điểm dừng.”

Tôi tin nhắn của Ôn Ngôn, lại xung quanh căn phòng Tổng thống xa hoa mà tôi đang ở – giá một đêm đã là mười vạn.

Tin nhắn của hắn vẫn tới tấp gửi đến, tôi chỉ nhẹ nhàng nhấn nút chặn số lần nữa. Thế là thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Ngoài chuyện đó ra, trong thời gian này, Tề Túc vẫn kiên trì nhắn tin hỏi thăm tôi mỗi ngày, còn hỏi bao giờ tôi muốn trở lại hợp tác với ta. Tôi thấy phiền, mỗi lần chỉ trả lời hai chữ: “Đã đọc.”

Trong khi đó, anti-fan số một của tôi giờ đã đổi mục tiêu, mỗi ngày đều vào Weibo của Cố Mạt Mạt để đặt nghi vấn về trình độ âm nhạc của ta.

Sau khi trở về nước, tôi quyết tâm theo bố học cách quản lý sản nghiệp gia đình.

Bố vui mừng đến mức lập tức giao hẳn một công ty con cho tôi quản lý. Để tôi có thể nhanh chóng quen với công việc, ông còn cố chọn một công ty có liên quan đến ngành giải trí.

Xem qua tư liệu trợ lý đưa, tôi mới phát hiện công ty này – “Thị Việt” – chính là nhà đầu tư cho chương trình âm nhạc mà Cố Mạt Mạt đang tham gia.

Tôi với trợ lý:

“Tôi muốn giám khảo của chương trình này.”

“Và hãy thông báo với phía chương trình: từ kỳ ghi hình sau, chuyển thành phát sóng trực tiếp.”

Trợ lý Giang – người bố mẹ phân công hỗ trợ tôi quản lý công ty – việc rất hiệu quả. Chỉ trong tối hôm đó, lịch trình tham gia giám khảo của tôi đã sắp xếp xong.

Vừa nghe tin tôi sẽ tham gia chương trình này, Tề Túc lập tức tìm lại thư mời từ mấy tháng trước của tổ chương trình.

Đến thứ Sáu tuần sau, trước khi chương trình phát sóng trực tiếp, tôi và Tề Túc đã ngồi vào ghế giám khảo.

Vị trí chính giữa chúng tôi – không ai khác – chính là Ôn Ngôn.

Lúc này, chương trình đã đi đến vòng top 10 chọn ra top 5, tiếp theo sẽ là chung kết.

Vừa thấy tôi, Ôn Ngôn như bị sét đánh trúng, ngỡ ngàng tôi rồi lại sang Tề Túc, như thể đang nghi ngờ liệu có phải tôi đã dựa vào ta mới có cơ hội này hay không.

Nhân viên bên cạnh vội vàng giải thích:

“Đây là người từ phía nhà đầu tư.”

Như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt Ôn Ngôn lập tức trở nên khinh miệt và chán ghét.

“Hứa Văn Gia, tôi còn thắc mắc tại sao lại xem thường hai mươi vạn, thì ra là đã bám vào đại gia rồi.”

Chương trình sắp bắt đầu ghi hình, hắn liền hạ giọng uy h.i.ế.p tôi:

“Nếu dám khó Mạt Mạt, tôi sẽ khiến không thể tiếp tục trong giới giải trí này.”

Tôi mỉm .

“Cô có biết Thị Việt không? Đó là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này, muốn thay đổi nhân sự chỉ là chuyện trong chớp mắt.”

Tôi nhướng mày. Người từng điên cuồng ném tiền lên hot search để bôi nhọ tôi đạo nhạc, cũng chính là một phó tổng của Thị Việt.

Nhưng đáng tiếc, ông ta đã bị sa thải ngay ngày đầu tiên tôi nhậm chức.

Bây giờ, chương trình đã chuyển sang phát sóng trực tiếp. Không cần tôi phải “chơi xấu” Cố Mạt Mạt, ta sẽ tự lộ bản chất.

Lần này, Cố Mạt Mạt chọn một bài hát ngọt ngào – thể loại sở trường của ta.

Vòng này, hệ thống đánh giá dựa trên tổng hợp số phiếu bình chọn của khán giả và điểm số từ ban giám khảo.

Khán giả tại trường quay đa phần là fan couple của ta và Ôn Ngôn, đây rõ ràng là lợi thế lớn cho ta.

Khi thấy tôi, ta thoáng ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ khiêu khích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...