Vu Khống Đạo Nhạc? [...] – Chương 2

2

3.

Ngay khi tôi đăng thông báo rút khỏi giới giải trí, Cố Mạt Mạt lập tức bình luận:

【Chị đừng rời khỏi giới mà, nếu chị đã nhận ra lỗi sai, em sẽ không truy cứu chuyện đạo nhạc nữa.】

Tôi không trả lời, Cố Mạt Mạt thì dường như không thể giữ nổi bình tĩnh, tiếp tục để lại hàng loạt bình luận:

【Nếu chị rời khỏi giới vì em, em sẽ cảm thấy áy náy lắm, đừng vì chuyện này mà không sáng tác nữa nhé.】

【Nếu chị buồn vì chuyện của em và A Ngôn, em xin lỗi chị có không?】

Phía dưới là hàng loạt bình luận khen ngợi ta xinh đẹp, tốt bụng, lương thiện.

Để tránh việc Ôn Ngôn quay lại phiền, tôi liền mang theo điện thoại ra ngoài và một khách sạn để ở.

Vừa mới thủ tục xong, điện thoại tôi đổ chuông. Là một người trong giới – một nhạc sĩ có phong cách sáng tác khá giống tôi, thường xuyên bị fan đem ra so sánh với tôi.

Tôi nghĩ ta gọi đến để chế nhạo mình vài câu, không ngờ vừa mở miệng, giọng ta đã đầy mỉa mai:

“Cố Mạt Mạt mà có thể viết một bài hát tầm cỡ như Tuyệt Biệt sao? Ôn Ngôn đúng là mù mắt rồi, vì một người như mà ép cậu phải rời khỏi giới.”

Giọng điệu của Tề Túc nghe rất châm chọc.

“Hắn đúng là mắt mù rồi, ông đây không mù. Tôi gọi đến là để nghiêm túc đề nghị hợp tác với cậu đấy.”

Tề Túc và tôi không hẳn là đối thủ cùng đường đua. Tôi chỉ chuyên viết nhạc, còn ta là ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác, năm nay vừa nhận giải Ca khúc Vàng, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió.

Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ. Anh ta chính là “con nhà người ta” trong miệng bố mẹ tôi, khiến tôi phải chịu không ít lời trách mắng. Sau khi vào giới giải trí, lại bị so sánh liên tục, tôi càng cảm thấy phiền.

Thế nên mỗi lần Tề Túc nhắn tin, tôi đều mặc kệ, đọc rồi không trả lời.

Tâm trạng tôi hiện tại cực kỳ tồi tệ, càng không muốn chuyện với ta:

“Không cần đâu, mai tôi về nhà rồi.”

Nhưng ta vẫn dai như đỉa: “Ừ, đúng là nên về nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy mai tôi qua giúp cậu dọn đồ nhé.”

Tôi còn chưa kịp từ chối, ta đã dứt khoát cúp máy.

Ngay sau đó, điện thoại lại đổ chuông dồn dập. 

Là Ôn Ngôn.

Vừa nhấc máy, giọng ta đã chói tai: “Hứa Văn Gia, em bị điên à…”

Tôi lập tức chặn số, xóa liên lạc.

Sau đó, tôi mở Weibo và thấy tài khoản “Chuột xách s.ú.n.g đi bắt mèo” đang đấu tay đôi với cả trăm người trên trang chủ.

Tôi ta một mình đối chọi với hàng trăm fan cuồng, khẩu chiến đến mức điên loạn.

Người này đang phân tích từng phong cách sáng tác của tôi suốt những năm qua, khẳng định chắc chắn rằng tôi là người viết Tuyệt Biệt.

Khi gặp mấy fan non trẻ cãi cùn, ta cũng không thèm lý lẽ nữa, khẩu chiến dữ dội đến mức người ta tức đến muốn đập điện thoại.

Trước đây, khi ta chê bai tôi, tôi cũng từng tranh cãi qua lại với ta, phải thừa nhận rằng ta rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc, mỗi lần phản biện tôi đều bị đến á khẩu, đành thừa nhận rằng kỹ năng viết lời của mình vẫn còn thiếu sót.

4.

Sáng hôm sau, Ôn Ngôn cùng quản lý vội vàng tìm đến tôi.

Lúc đó tôi đang gọi dịch vụ chuyển nhà.

Thấy , Ôn Ngôn lập tức lao đến nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không cho tôi rời đi.

“Hứa Văn Gia, em lại đang giở trò gì ?”

“Đăng thông báo rút khỏi giới chẳng phải là muốn đến dỗ dành em sao? Giờ đến rồi, có thể dừng giận dỗi chưa?”

Người quản lý cũng xòa:

“Gia Gia à, có gì thì từ từ . Chị biết mà, Ôn Ngôn và Mạt Mạt chỉ là thôi, giữa họ không có gì cả.”

“Em cũng biết mà, bây giờ công ty hay tạo ‘couple’ để đẩy danh tiếng, tất cả chỉ là công việc thôi.”

Tôi gật đầu: “Nhưng chuyện đó không liên quan đến tôi nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.”

Sắc mặt Ôn Ngôn lập tức sa sầm:

“Hứa Văn Gia, em có biết mình đang gì không? Em muốn chia tay ?”

“Em nghĩ rằng nếu không phải do hát, thì bài hát của em có thể nổi tiếng sao?”

“Anh cho em một cơ hội, xin lỗi ngay bây giờ, sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả.”

Nhìn thái độ kiêu ngạo của ta, tôi chỉ thấy buồn . Nếu không phải nhờ những bài hát của tôi, ta đời này chắc chỉ có thể lang thang ở hạng mười tám, hát mấy bài nhạc thị trường rẻ tiền.

Tôi lười đáp lại, xoay người định khiêng thùng đồ cuối cùng lên xe.

Bỗng có một người từ đâu xuất hiện, cầm lấy chiếc hộp trên tay tôi.

Là Tề Túc.

Anh ta đã ngồi chờ trước nhà tôi từ 8 giờ sáng, hôm nay còn đặc biệt mặc áo thun đen cho tiện việc, cao ráo và rắn rỏi hơn hẳn.

Trước đây fan của ta luôn tâng bốc rằng gương mặt của Tề Túc hoàn toàn có thể visual đại diện cho giới idol, tôi từng nhạo vì nghĩ họ quá tâng bốc. Nhưng bây giờ ta đứng cạnh một kẻ cặn bã như Ôn Ngôn, thực sự thấy thuận mắt hơn nhiều.

Quản lý và Ôn Ngôn vừa thấy Tề Túc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ôn Ngôn tức giận tôi:

“Em và hắn quen nhau từ khi nào? Sao không biết?”

“Không lẽ em tưởng có thể dựa vào Tề Túc?”

“Hắn ta là ca sĩ sáng tác nhạc, mỗi bài hát đều tốt hơn em, em nghĩ hắn sẽ để mắt đến em à?”

Quản lý cũng khuyên nhủ: “Gia Gia, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm vất vả, giờ mới nổi tiếng, đừng vì chuyện này mà bốc đồng rời khỏi giới.”

Ôn Ngôn ngày càng mất kiên nhẫn, giọng đầy bực tức:

“Đừng khuyên ta nữa, người như ta chẳng bao giờ có cơ hội đổi đời đâu. Định mệnh của ta là kẻ nghèo hèn cả đời.”

Quản lý thấy hình có vẻ xấu, bèn thẳng:

“Thôi không ép nữa, gửi bản demo hoàn chỉnh của Tuyệt Biệt cho chúng tôi, sau đó muốn đi đâu thì đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...