Vũ Điệu Chết Chóc – Chương 9

Chương 09

Tôi dắt hai con ch.ó lớn xuống tầng hầm.

Có một người bị nhốt ở đó, Amy.

Không thể không , Kim tiên sinh vẫn còn chút nhân với Amy, từ thời thiếu nữ ta đã đi theo hắn ta gần hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao.

Nên hắn ta đã giữ mạng ta.

Tôi xuống tầng hầm là lúc Amy tỉnh dậy, ta tôi với ánh mắt căm thù.

Cô ta : “Hết thảy đều là kế hoạch của mày nhỉ, g.i.ế.c c.h.ế.t tao và Tiểu Ngọc là mày có thể ngồi vào vị trí đó…”

Cô ta còn chưa dứt lời đã bị tôi tát một bạt tai.

Amy phun ra một ngụm máu, sau đó, miệng ta bị tôi dùng vải bịt lại.

Sau khi điều chỉnh lại vị trí của miếng vải, xác nhận Amy không thể phát ra một âm thanh nào, tôi ngồi xuống đối diện ta, châm một điếu thuốc.

Sau khi hút một nửa, tôi ấn tàn thuốc vào tay Amy.

Đồng tử Amy phóng to ta còn không kêu ra , chỉ có hai chân liều mạng đá lung tung.

Tôi : “Mày đang cái gì , vị trí nào cơ? Tao không thèm cái ghế rách nát đó.”

“Tao tới để g.i.ế.c hết chúng mày, bọn mày Mộng Mộng như nào thì tao sẽ trả lại đủ chừng đó, hiểu chưa?”

Tôi châm một điếu thuốc khác, ấn nó vào tay Amy lần nữa.

“Lúc Mộng Mộng chết, trên người con bé có hai mươi mốt vết thương do tàn thuốc để lại thì mày phải nhiều hơn gấp đôi.”

Tôi tiếp tục hút điếu thuốc, châm lửa, rồi dập tắt nó trên người Amy.

Đến cuối cùng, hành đó đã trở thành một thao tác máy móc, mà tôi tiếp tục lặp lại quá trình này.

Kỳ thật trong lòng tôi không có một chút khoái cảm này mà chỉ có sự khổ sở.

Em tôi đã chết, tôi có thể trả lại gấp đôi tổn thương mà bọn chúng ra cho con bé.

Nhưng tôi không thể cứu con bé.

Cho nên hết thảy cũng không có tác dụng gì.

……

Bốn mươi hai điếu thuốc đã tắt, Amy đã ngất xỉu.

Tôi tháo dây xích của hai con ch.ó săn lớn.

“Ăn đi, ăn sạch sẽ một chút.”

……

Amy biến mất.

Mọi người đều biết là chó của A Đức họa, đêm đó, chúng thoát khỏi dây xích rỉ sét, chui vào khe hở của lan can sắt, ăn sạch thịt của Amy.

A Đức bị Kim tiên sinh trách nặng nề.

Hắn vốn cũng là kim bài của khu vườn này, hiện tại, ngoại trừ gương mặt đẹp trai của hắn, còn lại đều bị hành hạ một trận tơi bời.

Kim tiên sinh còn chưa hết giận, hắn nhốt A Đức ở địa lao từng nhốt Amy, phái người trông coi.

Thủ hạ của Kim tiên sinh đều là đại hán vạm vỡ, cho người ta mà sợ.

Nhưng tôi không có gì phải sợ hãi, tôi rất rõ ràng, đặc điểm chung của những người này đều là đám người thối nát.

Điều khiển đám người thối nát là điều đơn giản nhất trên thế giới này, mà tôi biết rõ những ham muốn trong lòng bọn họ.

Tôi hối lộ tiền cho mấy người trong đó, mấy người khác không nhận tiền thì tôi hối lộ Tiểu Lam Hoàn.

Sau đó, tôi đứng ở cửa ngục với chén súp nóng, không ngừng cầu xin: “Tôi chỉ muốn vào trong ấy một cái, ơn đi mà. Anh ấy đã không ăn gì suốt bao nhiêu ngày rồi, tôi chỉ mang cho ấy một bát súp nóng xong là sẽ đi mà.”

Đây đúng là một thỉnh cầu bé nhỏ không đáng kể, tên thủ hạ đã bị đồng tiền và Tiểu Lam Hoàn khống chế, lựa chọn cho qua.

Bọn họ đã quen với công việc trong khu vườn này, có đủ loại người chỉ biết si mê mỗi mình A Đức đến c.h.ế.t cũng không hối cải, có lẽ bọn họ nghĩ tôi cũng là con ngốc bị bán đi còn giúp đỡ hắn đếm tiền mà thôi.

Vì thế tôi đã thành công vào trong.

Lúc A Đức đang ăn ngấu nghiến, tôi kề sát tai hắn, nhẹ giọng : “Kim tiên sinh muốn g.i.ế.c đó.”

A Đức bị sặc, hắn ho khan.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...