Ngày hôm sau, tôi đi tìm chị Amy, cho chị ấy biết tôi thường xuyên nghe thấy Tiểu Ngọc thường xuyên xấu chị Amy trong ký túc xá.
Trong phòng việc của chị Amy, tôi run rẩy như chim cút: “Thật sự xin lỗi chị Amy, thật ra tôi đã sớm muốn cho chị biết Tiểu Ngọc nếu tôi dám mách thì ta sẽ dùng đũa móc mắt tôi ra…”
“Nhưng tôi không muốn bị ta bắt nạt mãi, nếu như sau này Tiểu Ngọc quản lý chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ có ngày lành!”
Sắc mặt chị Amy xanh mét, chị ấy không để ý tôi kéo tay áo cầu xin chị ấy cứu tôi mà đẩy tôi ra.
Tôi bị đám tay chân đưa ra khỏi văn phòng, đành phải mặt xám mày tro trở lại ký túc xá.
Nhưng mà vừa vào ký túc xá không lâu, tôi lập tức thay đổi khuôn mặt.
Tôi với Tiểu Ngọc, vừa rồi tôi tìm Amy báo cáo công tác, kết quả nghe chị ấy gọi điện thoại cho Kim tiên sinh, ta giấu rất nhiều ma túy không nộp lên, dự định nuốt riêng phần này.
Tôi còn chưa dứt lời, sắc mặt Tiểu Ngọc liền hoàn toàn thay đổi.
Cô ấy kéo tôi đến góc tường, tránh những người khác, sau đó gắt gao chằm chằm vào mắt tôi: “Cô thật sự nghe rõ?”
Tôi vội vàng gật đầu, kinh sợ : “Chị Tiểu Ngọc à, sao tôi dám lừa chị chứ.”
Sắc mặt Tiểu Ngọc khó coi đến dọa người.
Tôi giả vờ run rẩy, thật ra trong lòng còn khẽ.
Chuyện Tiểu Ngọc giấu ma túy là do tôi phát hiện ra.
Tốc độ ‘thăng chức’ của ấy quá nhanh, khó tránh khỏi sẽ bị để ý tới. Tôi cùng phòng của ấy, càng cho Tiểu Ngọc thật sự cảm thấy ấy là người nổi tiếng ở đây.
Tôi còn vô với ấy rằng A Đức nhất định ấy, thế hiện tại hắn bị vây khốn bởi cảnh nợ nần, chỉ có thể ở chỗ này. Nếu như ấy có thể giúp A Đức trả hết nợ, không chừng A Đức sẽ cùng ấy rời khỏi nơi này, trải qua cuộc sống gia đình bình ổn hạnh phúc…
Vì thế Tiểu Ngọc bí quá hoá liều.
Cô ấy giấu một lô hàng đi, muốn tự bán nó.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bị Kim tiên sinh phát hiện.
Đừng Kim tiên sinh đối xử với Tiểu Ngọc ôn nhu như , một khi hắn ta phát hiện Tiểu Ngọc giấu mình loại chuyện này, chờ đợi Tiểu Ngọc sẽ là cái chết.
Tôi Tiểu Ngọc đi lòng vòng trong phòng như kiến trên chảo nóng, thật lâu sau mới thấp giọng phun ra một câu: “Chị Amy không thể ở lại.”
Cô ấy về phía tôi: “Cô về phía tôi đúng không?”
Tôi vội vàng gật đầu tỏ lòng trung thành: “Đương nhiên rồi chị Ngọc, em là cùng phòng của chị, nếu chị xảy ra chuyện, em nhất định sẽ bị liên lụy!”
Tiểu Ngọc gật đầu: “Được rồi, chị Amy tin tưởng như , phụ trách hẹn chị ấy đến sườn núi phía sau phòng giặt quần áo, nơi đó có một địa lao bỏ hoang.”
Sau đó, Tiểu Ngọc lấy ra một cái bình nhỏ cùng vải bông, giao cho tôi: “Đây là ether, biết dùng không? Bịt mũi ta rồi kéo ta vào địa lao kia, tôi ở nơi đó chờ.”
Nói xong, Tiểu Ngọc hung tợn chằm chằm tôi: “Chuyện này chỉ có và tôi biết, nếu dám bán đứng tôi, tôi sẽ cho sống không bằng chết.”
Tôi vội vàng thề độc, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.
Đêm đó, Tiểu Ngọc ở địa lao chờ tôi.
Cô ấy đợi đến khi trăng lên giữa trời, tôi mới xuất hiện.
Tôi thở hổn hển, cố sức kéo một cái bao tải vào, bật hì hì.
“Chị Amy ở bên trong…” Tôi thở hổn hển , rất phù hợp với trạng thái một yếu đuối kéo vật nặng hơn một trăm cân.
Tiểu Ngọc chờ đến nỗi mất hết kiên nhẫn, một cước đá văng tôi ra.
“Phế vật, sao lại chậm như .”
Cô ấy đi xem cái bao tải.
Bạn thấy sao?