Vũ Điệu Chết Chóc – Chương 3

Chương 03

Cứ như , ‘con đường sự nghiệp’ tương lai của tôi đã biến thành lừa đảo trực tuyến.

Một cái còng chân điện tử đeo vào chân tôi trong khi tôi bắt đầu nhiệm vụ lừa đảo tiền của đám đàn ông.

Mới đầu thành tích của tôi cũng không tốt sau đó mới không ngừng tiến bộ, sau khi lấy hai đơn hàng lớn, tôi trở thành người nổi tiếng trước mắt chị Amy.

Trên đường ra khỏi ký túc xá, tôi gặp A Đức.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp.

“Không ngờ có thể sống sót.”

Hắn nghĩ tôi sẽ không trụ nổi ư.

Dù sao khi quen biết hắn, vẻ ngoài của tôi là một tiểu bạch phú mỹ mất cả bố mẹ, một mình kế thừa khối tài sản lớn, đơn thuần, thiếu , yếu ớt.

Bán tôi đến nơi này, hẳn là tôi tiếp không mấy lần khách đã bị nhanh chóng chết, kết quả là tôi vẫn sống sót, còn có xu thế sinh tồn càng ngày càng tốt.

Đêm đó, A Đức tránh chị Amy, đưa cho tôi chút đồ ăn.

Hắn không gì thêm, buông đồ xuống rồi đi.

Một cái bánh sừng bò socola và một ly sữa nóng.

Đã rất lâu rồi tôi không ăn món tráng miệng, cắn một ngụm lớn, bấy giờ tôi mới phát hiện có người tôi không chớp mắt.

cùng phòng của tôi, Tiểu Ngọc.

Tôi cho rằng ấy muốn ăn bánh sừng bò, vì thế bẻ một nửa đưa qua.

Cô ấy không nhận, âm trầm ta, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Hắn đối với thật tốt.”

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ tới trong tin đồn bát quái, hình như vào năm ngoái, Tiểu Ngọc cũng bị A Đức lừa vào đây.

Tôi thu hồi nửa cái bánh sừng bò, tự mình ăn hết, sau khi nuốt xuống mới : “Đều là não đương bị lừa, chúng ta đừng tranh cao thấp nữa không?”

Nào biết những lời này lại kích thích Tiểu Ngọc.

Cô ấy lớn tiếng : “Chúng ta không giống nhau, A Đức thật lòng thích tôi mà!”

Tôi nhíu mày.

Tiểu Ngọc : “Hắn không có biện pháp nào khác, hắn bị người xấu lừa, thiếu nợ quá nhiều nên mới phải đến nơi này việc. Hắn không muốn lừa dối tôi nếu như không bán tôi vào đây thì những người xấu kia sẽ g.i.ế.c hắn.”

Tôi mệt c.h.ế.t đi , không muốn nghe loại người ngu xuẩn lải nhải mãi bên tai, vì thế chui vào chăn chuẩn bị ngủ.

Tiểu Ngọc thấy tôi không muốn để ý đến ấy, ấy càng tức giận hơn, lớn tiếng : “Cô cho rằng hắn cho chút đồ ăn là hắn thật sự thích sao?”

“Nói cho biết, A Đức và tôi mới là một đôi thực thụ, là tôi giúp hắn lấy Tiểu Lam Hoàn!”

Tôi đột nhiên bật dậy từ trong chăn, ánh mắt không chớp chằm chằm Tiểu Ngọc.

Cô ấy cho rằng lời của mình có hiệu quả, đắc ý : “Tiểu Lam Hoàn trong khu này đều thuộc về tôi, tôi khuyên đừng đối nghịch với tôi, đừng hòng cướp A Đức với tôi.”

Tiểu Ngọc Tiểu Lam Hoàn là một loại thuốc phiện kiểu mới, bảo sao thành tích lừa đảo của ấy xếp chót mà vẫn có thể ‘sống an nhàn sung sướng’, ở cùng một phòng ký túc xá với người có thành tích tốt nhất như tôi.

Tôi lùi lại, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Tiểu Ngọc cảm thấy tôi bị dọa khóc, rốt cục ấy cũng hài lòng, bọc chăn trở mình, chuẩn bị ngủ.

Tôi ngồi một mình trong bóng tối, sờ sờ hốc mắt, sờ thấy một chút ướt át.

Tôi có một thói quen, đó là không bao giờ khóc.

Cho dù là trong tang lễ của mẹ ruột, hay là trên đường chạy trốn sau khi đập c.h.ế.t cha dượng bằng một chai rượu, tôi cũng chưa bao giờ khóc.

Thậm chí nửa năm trước, khi tôi bỏ ra mấy chục vạn tiền, nhờ vả tất cả quan hệ để tìm em tôi, cuối cùng chỉ tìm t.h.i t.h.ể lạnh như băng của con bé, tôi cũng không khóc.

Tôi lấy tấm vải mềm lau thân thể con bé, tựa như khi còn bé hai chúng tôi ở trong nhà tắm giúp đối phương lau người. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...