Cô hét lên hàng giờ trước khi tắt thở. Chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ này đã cho tất cả các còn lại sợ vỡ mật, từ đó, không còn bất luận kẻ nào dám phản kháng lại sự sắp xếp của chị Amy.
Sau đó, tôi đã đưa đến trước mặt chị Amy, mà tôi bình tĩnh thốt ra một từ khi ta với tôi rằng ta đã sắp xếp vị khách đầu tiên cho tôi.
“Không.”
Khuôn mặt híp mắt của chị Amy đột nhiên thay đổi thần sắc.
Ngay lập tức tôi bị tát một cái, khoang miệng ngập tràn m.á.u tươi.
Lập tức chị Amy phất phất tay, hai tay chân lập tức dùng dây lưng trói tôi lại, sau đó, chân tôi bị bọn họ mạnh mẽ tách ra, mà bên cạnh, bàn ủi điện bắt đầu đun nóng.
“Bướng bỉnh thì không thể dùng.” Chị Amy lạnh lùng : “Không ai trong các cậu dám bước lên trước sao? Tránh đến lúc ta c.h.ế.t rồi thì không còn dùng đâu.”
Lập tức có tay chân bắt đầu cởi quần, những người khác tủm tỉm theo.
Một giây trước khi người đàn ông kia sắp đè tôi xuống, rốt cục tôi cũng nuốt m.á.u trong miệng xuống, mơ hồ : “Tập thơ mà Kim tiên sinh cầm là bản dịch ‘Hẻm mưa’.”
Một câu không đầu không đuôi chị Amy đã nhướng mày, ta vẫy vẫy tay, tay chân vốn định đè tôi lập tức lui sang một bên.
Chị Amy rủ mắt tôi, ánh đèn vàng óng ánh khiến cho đôi lông mày tỉ mỉ xuống giống như hai con thiêu thân sắp chết, ta lạnh lùng : “Có ý gì?”
Tôi ra hiệu cho ta đến gần.
Thấy tôi không thể đe dọa tới ta, chị Amy tiến lại gần, đặt tai lại gần miệng tôi.
Tôi dùng giọng mà chỉ có hai chúng tôi có thể nghe , nhẹ giọng : “Lúc trước khi Kim tiên sinh đi ngang qua hầm ngục, tôi thấy trong tay tiên sinh là cuốn ‘A lane in the rain, cũng chính là bản dịch ‘Hẻm mưa’ của Đới Vọng Thư.”
Tôi chỉ gặp Kim tiên sinh một lần tôi đã nghe rất nhiều tin đồn liên quan đến hắn ta.
Hắn ta là người tóc vàng mắt xanh ngoại quốc, nghe chỉ có một phần huyết thống Trung Quốc, bình thường đều tiếng Anh, bởi đám nhân thường lấy lòng hắn ta cũng chỉ mặc kiểu dáng gợi cảm kiểu Âu Mỹ.
Giống như chị Amy, có thể thấy ta không còn nhỏ tuổi nữa vẫn mặc váy hở lưng.
Chỉ là năm tháng không buông tha ai, dáng người ta đã mập mạp hơn trước, sao có thể so với người mới xuất hiện.
Bởi số lần Kim tiên sinh đến thăm ta rất ít, chị Amy cũng càng ngày càng nóng nảy, tần suất lấy bàn ủi bỏng người cũng càng ngày càng cao.
“Tôi đoán, mặc dù Kim tiên sinh đi theo phong cách Âu Mỹ trong lòng ngài ấy vẫn thích văn hóa phương Đông.” Tôi nhẹ giọng với chị Amy: “Cạnh tranh dị hóa là thủ đoạn hữu hiệu nhất, có phong cách độc nhất vô nhị mới có thể có độc nhất vô nhị.”
Đêm đó, chị Amy mời Kim tiên sinh cùng ăn tối, ta thay đổi trang phục gợi cảm nồng diễm ngày xưa sang một thân sườn xám trắng tinh, phối hợp với trang sức trang nhã cùng dây chuyền trân châu.
Tôi không biết chi tiết về bữa tối rõ ràng tâm trạng chị Amy đã tốt hơn hẳn sau khi trở về.
Cô ta gọi người đưa tôi đến trước mặt ta, thái độ khác thường không lấy bàn ủi bỏng tôi, thậm chí còn cho tôi một ly hồng trà nóng.
Cô ta : “Tên là Nặc Nặc sao? Là sinh viên đại học?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Chuyên ngành tâm lý học, chủ yếu học về quan hệ lưỡng tính.”
Chị Amy dụi tắt điếu thuốc, : “Bảo sao.”
Cô ta đứng dậy, sờ tóc của tôi: “Cô rất đáng giá, dùng để bán có chút đáng tiếc, có muốn kiếm thêm càng nhiều lợi nhuận hay không?”
Tôi lại ngoan ngoãn gật đầu: “Đều nghe theo chị Amy.”
Bạn thấy sao?