Vũ Điệu Chết Chóc – Chương 14

Chương 14

Tôi mặc sườn xám, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, tóc dài dùng một cây trâm hình hoa mai vén lên. Tôi rót rượu cho hắn ta dưới ánh trăng, gương đồng chiếu ra thân ảnh yểu điệu.

Một màn này không thể nghi ngờ đã cho Kim tiên sinh say mê.

Hắn ta đưa tay vuốt ve sợi tóc của ta, thấp giọng : “Tôi rất muốn cảm ơn A Đức.”

Mi tâm tôi khẽ , sẵng giọng: “Được rồi, nhắc một người c.h.ế.t gì.”

Hắn ta lắc đầu: “Nếu không phải A Đức thì tôi sẽ không gặp .”

Tôi dịu dàng , đưa tay cởi nút áo sơ mi của Kim tiên sinh, ghé vào tai hắn ta thổi một hơi: “Đúng , tôi cũng rất may mắn có đoạn nhân duyên này với Kim tiên sinh.”

Kim tiên sinh ấn tôi vào chỗ ngồi, bàn tay thò vào khe hở sườn xám, trong mắt dần dần bị t.ì.n.h d.ụ.c thấm đẫm.

Ngày trước, bốn góc phòng của Kim tiên sinh luôn có thủ hạ đứng canh gác.

Chỉ có đêm nay, khi Kim tiên sinh muốn hưởng thụ nữ nhân hắn ta sủng ái nhất, những tay chân kia không phép tiến vào mà chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.

Sau khi Kim tiên sinh uống rượu, gương mặt hắn ta phiếm hồng, hắn ta ôm chặt tôi, thấp giọng : “Cô mang lại cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc.”

Trong lòng tôi khẽ , mặt ngoài chỉ là ghen tị : “Kim tiên sinh còn muốn đề cập đến người phụ nữ khác vào lúc này sao?”

Hắn ta lại như không nghe thấy, thấp giọng tiếp.

“Đó là duy nhất tôi từng có ý nghĩ muốn cưới ấy.”

“Cô ấy rất đẹp, giống như ánh trăng trong thơ cổ Trung Quốc .”

“Tôi hứa hẹn với ấy rất nhiều thứ ấy vẫn muốn chạy trốn.”

“Cô ấy chị ấy bị bệnh, chỉ có thể sống ba năm, nếu ấy không ra ngoài thì sẽ không gặp lại chị nữa.”

“Cô ấy chạy ra ngoài trên đường chạy trốn bị bắt trở về.”

“Nhiều người như , tôi phải thiết lập quy củ, không thể không g.i.ế.c co ấy.”

“Cho dù lúc ấy c.h.ế.t đã mang thai con của tôi…”

Kim tiên sinh sờ mặt tôi: “Nặc Nặc, sao em lại khóc?”

Nước mắt của tôi rơi xuống từng giọt từng giọt.

Kim tiên sinh hôn xuống giọt lệ trên mặt tôi, ôn nhu : “Cũng may ông trời lại ban cho tôi phương Đông như thiên sứ.”

Trong nháy mắt tiếp theo, bụng dưới của tôi đột nhiên lạnh lẽo.

Tôi cụp mắt, một con d.a.o bị cắm vào.

Kim tiên sinh bình tĩnh đứng dậy, chút t.ì.n.h d.ụ.c vừa rồi đã biến mất, con ngươi màu lam lạnh như băng vô : “Tôi biết là chị của ấy.”

Tôi ôm bụng dưới, cố gắng hết sức ngăn chặn việc bị mất máu, dùng giọng run rẩy hỏi hắn ta: “Anh bắt đầu biết từ khi nào?” 

“Vừa rồi.” Kim tiên sinh lạnh lùng : “Lúc đầu tôi chỉ hoài nghi, lúc bác sĩ cho tôi biết bị bệnh bạch cầu, tôi nhớ tới nguyên nhân Mộng Mộng chạy trốn trước kia, chị ấy bị bệnh bạch cầu nên ấy muốn ở bên cạnh chị .”

“Nhưng càng nhiều sự trùng hợp khiến tôi càng nghi ngờ hơn, kể từ khi bước vào, Tiểu Ngọc đã chết, Amy đã chết, A Đức đã chết, khu vườn của chúng tôi chưa bao giờ có nhiều thành viên nòng cốt đều qua đời chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Mà đặc điểm chung của bọn họ chính là có liên quan đến Mộng Mộng.”

“Vì thế tôi mới thử , cố ý nhắc tới Mộng Mộng trước mặt … mà đã khóc.”

Tôi sờ sờ trên mặt, nước mắt ướt át.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng báo .

Đó là góc đông nam của khu vườn, tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là ánh lửa.

Đồng tử Kim tiên sinh chợt co rút lại.

Góc đông nam là vị trí của phòng thí nghiệm, nơi cất giữ ma túy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...