Cô ta rất phù hợp với ấn tượng của mọi người đối với nữ sát thủ, dáng người cao gầy, trên mặt trắng bệch không có biểu gì, ấy mặc một chiếc áo T-shirt màu đen có kiểu dáng đơn giản, dưới tay áo ngắn mơ hồ có thể thấy cơ bắp trên cánh tay.
Kim tiên sinh với tôi: “Gần đây tôi luôn cảm thấy không an toàn, khu vườn xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên tôi bỏ ra một số tiền lớn mời Đường tiểu thư đến bảo vệ tôi.”
“Thân phận của ấy là một bí mật, cho nên Nặc Nặc, phụ trách an bài cho ấy một công việc đi.”
Tôi người phụ nữ kia.
Cô ấy bình tĩnh lại tôi.
Thật lâu sau, tôi vươn tay ra, lộ ra một nụ mà nữ chủ nhân khu vườn nên có.
Tôi mở miệng, gọi ra cái tên mà đã mười mấy năm tôi không dùng đến.
“Xin chào, Đường Diên.”
7
Tôi mang theo Đường Diên đến ký túc xá của ấy.
Tôi đã đi một quãng đường dài, đi một vòng tròn lớn.
Lúc đầu Đường Diên yên lặng nhớ đường sau khi tôi dẫn ấy đi dạo toàn bộ khu vườn một lần, sắc mặt Đường Diên bắt đầu càng ngày càng khó coi.
Cô ấy ý thức là tôi cố ý, thậm chí tôi còn cho ấy biết địa điểm vận chuyển vật liệu chế tạo ma túy và thời gian khởi hành, mà điều này không hề liên quan đến công việc ‘bảo vệ an toàn cho Kim tiên sinh’ của ấy.
Cuối cùng, tôi đưa ấy đến ký túc xá.
Một phòng đơn độc lập, có trang bị nhà vệ sinh độc lập, tôi chỉ vào vòi hoa sen: “Đường tới đây vất vả rồi, mệt mỏi thì có thể tắm rửa trước.”
Đường Diên không nhúc nhích.
Lúc này cửa đóng lại, trong phòng chỉ có hai chúng tôi.
Cô ấy xanh mặt về phía tôi, theo bản năng sờ tay bên hông.
Tôi giống như không thấy tác nhỏ của ấy, mở tủ lạnh nhỏ, lấy cho mình một chai coca, lại ném cho ấy một chai.
Đường Diên không dám uống.
Tôi , tự mình uống một ngụm, thản nhiên : “Yên tâm đi, tôi biết là hàng giả tôi sẽ không vạch trần với bất luận kẻ nào.”
Đường Diên hơi sửng sốt.
Tôi đọc hiểu ánh mắt của ấy, giờ phút này đại não của ấy đang nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở gì mới khiến tôi nhận ra ấy là hàng giả trong khoảng thời gian ngắn như thế.
“Không cần suy nghĩ nhiều, không sai điều gì cả. Tôi tin rằng một mình có thể trà trộn vào khu vườn này thì bối cảnh tư liệu hẳn cũng giả đủ tốt, chống lại sự điều tra của Kim tiên sinh.” Tôi : “Cho nên, trừ tôi ra, trước mắt không ai biết — là cảnh sát.”
Ngón tay tôi nhẹ nhàng búng chai coca, tiếng vang giòn giã gần như nhấn chìm lời của tôi: “Tôi biết là giả chỉ vì… tôi mới là thật.”
Trong phòng phát ra tiếng khác, là lon coca trong tay Đường Diên rơi xuống đất.
Cô ấy tuyệt vọng đứng tại chỗ, thậm chí không rút s.ú.n.g ra.
Chúng tôi đứng quá gần, trong huống cận chiến, loại cảnh sát nằm vùng đi ra từ hệ thống huấn luyện bình thường như ấy sẽ đánh không lại loại sát thủ đi ra từ biển m.á.u mũi đao như tôi.
Tôi có thể bẻ gãy cổ ấy trước khi ấy kịp rút s.ú.n.g ra.
Tôi uống xong lon coca, đứng lên, về phía ‘Đường Diên’ mà tôi không biết tên này.
“Tôi không quan tâm đến những gì muốn bây giờ, danh tính thực sự của đang nằm trong tay tôi, vì tôi muốn báo đáp lại ân huệ nhỏ này.”
Đêm đó, tôi uống rượu với Kim tiên sinh.
Rượu là tôi tự mình ủ, phân biệt bằng cách đặt tên Mai Lan Trúc Cúc, tất cả đều là nước ngọt có độ cồn rất thấp – – Kim tiên sinh rất ít khi uống rượu mạnh, hắn ta vốn là một người thiếu cảm giác an toàn, đa nghi, sẽ không để cho mình bị chuốc say.
Bạn thấy sao?